Trong vòng một tuần này, dông tố đã buông xuống. Đội Lôi Hành bắt đầu xuất phát.
Bọn họ một mực hành quân trong dông tố, mang theo nỗi sợ hãi trong lòng, lầm lũi tiến về phía trước. Bọn họ hát vang hành khúc, âm thanh mang theo bi thương.
Mỗi một bước đi của bọn họ đều vô cùng nặng nề, ai nấy đều lo lắng ngay bước tiếp theo thôi, chính mình sẽ bị cơn sóng lớn của thời gian nhấn chìm, tận diệt.
Akas cũng vậy, dù những người mà ông ấy yêu thương nhất trên thế giới này đều đã chết đi.
Vợ và con ông đều đã chết già trong thời gian loạn lưu, chỉ một mình ông còn sống.
Akas cô độc vô cùng, bởi vậy ngay tại thời điểm đại trưởng lão muốn tổ chức nên một đội cảm tử, ông ấy đã nghĩa vô phản cố [1] mà đứng dậy.
[1] : (làm việc nghĩa không hề chùn chân)
Nhưng mãi cho đến tận lúc này, khi mỗi một bước ông ấy đều đạp xuống lằn ranh kề cận cái chết, rốt cuộc ông ấy mới cảm nhận được... nguyên nhân vì sao đất nước Loạn Duy của bọn họ còn có thể tiếp tục kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Bởi vì dục vọng cầu sinh.
Bởi vì còn sống chính là dục vọng bản năng nhất của sinh vật.
Kể cả khi bản thân ông ấy đã tâm lạnh như tro tàn, thì nỗi sợ hãi tử vong vẫn có thể trợ giúp ông ấy sống sót.
Sống sót.
Ý niệm ấy vốn chẳng quá mức rõ ràng khi chúng ta còn sống bình thường, nhưng trong thời khắc hiểm nguy này, khi cõi lòng đầy ắp nỗi sợ hãi kia, nó lại giống như một ngọn đèn đơn độc không ngừng lung lay trong mưa gió.
Akas tiến lên từng bước nặng nề, nhưng vô cùng kiên định.
Ông ấy lãng quên thời gian, cũng giống như đã bị thời gian lãng quên.
Mãi cho đến thời khắc cơn dông tố trên đầu dừng lại…
Mãi cho đến thời khắc ông ấy chợt phát hiện toàn bộ thành viên củ đội Lôi Hành đều sống sót...
Ông ấy chợt hiểu ra rằng, mình vốn không cô độc, bởi vì ông ấy và những người xung quanh đều có chung một nỗi niềm, có chung một khát vọng.
Bọn họ lập tức giơ cánh tay lên, cùng nhau hoan hô sung sướng.
"Chúng ta... Sống sót rồi! Chúng ta sống sót rồi! !"
Xác suất tử vong là 50% và đội Lôi Hành bọn họ đã may mắn.
Sau khi ý thức được điểm này, rốt cuộc nỗi lo trong lòng mọi người cũng phai nhạt đi một chút.
Nhưng rất nhanh, niềm vui sướng đã tan đi, là triệt để tan biến, không còn sót lại chút gì, thay vào đó là bi thương vô hạn, lại một lần nữa bao phủ lấy bọn họ.
Tấm di thư trong tay mỗi người càng trở nên nặng nề. Đúng, về trọng lượng, nó chỉ là một tờ giấy, nhưng về sức nặng, nó lại chứa đựng trong mình cả một linh hồn.
Nếu bọn họ còn sống, nghĩa là—— đội Vụ Hành đã chết đi.
Bọn họ mang theo di thư của những thành viên trong đội Vụ Hành trên tay, cũng mang theo cả nỗi nhớ nhung và khao khát được sống trên thế gian này của bọn họ, để bước ra ngoài.
Mà đội ngũ vốn đang tiến về phía trước trong sương mù dày đặc kia, lại gặp phải cơn sóng thời gian bên trong sương mù nuốt chửng.
Ở thời điểm vị dũng sĩ tiếp nhận di thư của Akas cảm nhận được thân thể của bản thân đang nhanh chóng già nua, làn da đã bắt đầu mục nát... gã chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, đó là: "Hãy chuyển di thư này cho người nhà của tôi nhé… Akas."
Đội Vụ Hành bị giết.
Nhưng chuyến lữ hành của đội Lôi Hành vẫn chưa kết thúc.
Khi bọn họ dựa theo gợi ý, đi tới thời khắc dông tố ngừng lại, gợi ý mới đã xuất hiện.
Dọc theo bước chân của bọn họ, đại trưởng lão lại truyền đến một lần thần tích buông xuống.
Lần này vẫn là con số hai.
Nhóm người vừa sống sót sau tai nạn lại một lần rơi vào lựa chọn 50% xác suất tử vong.
Chẳng qua tới thời điểm này rồi, mỗi người đều đã tê dại đi không ít.
Bọn họ im lặng viết di thư, sau khi viết xong di thư, lại im lặng trao đổi di thư.
Cuối cùng, bọn họ im lặng ôm lấy nhau.
Người truyền lệnh nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng cảm nhận được áp lực thật lớn.
Vậy mà gã lại trở thành một người duy nhất rơi lệ. Bởi vì gã không thể tưởng tượng nổi hiện giờ trong lòng và trên lưng những dũng sĩ của đất nước Loạn Duy bọn họ đang phải chịu đựng áp lực lớn lao đến mức nào.
Thậm chí gã còn không thể mở miệng nói với những con người trước mắt mình một lời chúc phúc, chỉ có thể bật khóc nghẹn ngào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Cầu nguyện thần tích lần tiếp theo sẽ là con số một.
Cầu nguyện khi thần tích lần tiếp theo buông xuống, những vị dũng sĩ này sẽ đi tới bước cuối cùng, sẽ phá vỡ nguyền rủa, khiến cho nền văn minh chìm trong mưa gió bấp bênh này... Có thể nhìn thấy hi vọng.
Lần thứ ba thần tích buông xuống là con số hai, gợi ý hai con đường.
Lần này sau khi Akas bước đi thật lâu, chiều dài của con đường trước mắt đã vượt quá những gì ông ấy tưởng tượng, đột nhiên ông ấy phát hiện... Nếu bản thân có thể còn sống đi tới đích đến, như vậy tượng thần của Trị Thần nguyền rủa bọn họ đã không còn xa nữa.
Không lâu trước đó, Akas vừa tiếp nhận di chúc trong tay một người đồng đội từng đồng hành với ông trên chuyến hành trình lúc trước, để tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình sắp tới của mình.
...
...
Tại thế giới hiện thực, bên trong khu chung cư nhỏ Hữu Khoa Tân Thành.
Vị cao tầng của điện Anh Linh có danh hiệu là Lã Bất Vi vừa ném mạnh xúc xắc, nhận được điểm số là mười một.
Lã Bất Vi nhìn thấy điểm số của mình không ngừng tăng lên, trong lòng càng trở nên vui sướng.
"Đáng tiếc, lực lượng của vặn vẹo đã khiến cho canh bạc này không thể chấm dứt, nhưng hẳn là anh cũng nhìn thấy rồi đúng không? Thằng nhóc kia, vận khí của tôi đang không ngừng tăng lên đó."
Ban đầu là sáu điểm, kế tiếp là chín điểm, đến bây giờ đã là 12 điểm rồi.
Đúng là vận khí của Lã Bất Vi đang không ngừng gia tăng, chuyện này cũng đủ để nói lên tình trạng hiện tại của gã rồi —— đúng, là chiến thắng.
"Tôi lại thắng rồi, hi vọng lần này năng lực của chuyên viên thẩm định rủi ro trong tay anh sẽ càng mạnh hơn lần trước."
Lã Bất Vi đang chờ đợi tiền đặt cược bị cưỡng chế dời đi, và hiển nhiên, gã cũng đợi được đến thời khắc ấy, nhưng vào lúc này, đột nhiên cả người Lã Bất Vi trở nên ngơ ngác.
Tiền thắng cược là năng lực của triết học gia và gái hồng lâu khiến cho gã tạm thời chưa kịp phản ứng lại.
Tần Trạch thở ra một hơi, hắn hiểu bí mật của mình đã bại lộ rồi.