Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng không biết chính mình đang làm cái gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chuyện bản thân ném ra điểm số một kia chính là một chuyện vô cùng thần thánh và vĩ đại.
Hắn càng trở nên bình tĩnh hơn, đương nhiên, chuyện này cũng làm cho cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều đang ở trong trạng thái tốt nhất, và cũng làm hắn hiểu được, mình cần phải ngụy trang.
Kết quả là ở trong mắt Lã Bất Vi, Tần Trạch của hiện tại chính là một tay cờ bạc đang tức giận vừa thua độ.
Và để cho mọi chuyện hợp tình hợp lý thì lần này, người trực tiếp nóng nảy cầm xúc xắc lên, yêu cầu tiếp tục canh bạc không phải là Lã Bất Vi nữa.
Tần Trạch giống như một tay cờ bạc đang chờ một cơ hội trở mình, một con quỷ đói ôm trong lòng ý niệm được ăn cả ngã về không: "Lại tiếp tục nào! Tôi dùng ba mươi năm tuổi thọ trong tương lai của mình, và toàn bộ những nội dung tình báo tôi sưu tập được từ Nhật Lịch cũng như từ trong công ty tới đánh cuộc với anh!"
"Không đủ." Lã Bất Vi rất thưởng thức vẻ điên cuồng của Tần Trạch.
Nhưng trên thực tế, nội tâm của Tần Trạch tại thời khắc này lại cực độ bình tĩnh, đương nhiên hắn biết số tiền đặt cược kia là không đủ, nhưng hắn phải biểu hiện ra loại "Khát cầu" này.
Hắn đóng vai cực kỳ giống: "Tôi, tôi... Tôi còn có hai loại năng lực khác nữa! Nhìn thẳng vào nỗi đau, năng lực đến từ Trị Thần và thể chất phóng viên! Tôi còn có con rối trên vai mình! Chậu cây rau má đằng kia! Tất cả đều cho anh hết! Hãy chơi với tôi đi!"
"Tôi muốn thắng lại toàn bộ những gì mình đã mất đi!"
Hắn cố đè nén cổ họng của mình, phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú.
Lã Bất Vi nhìn thấy con người phạm huý thất bại, sắp ra đi với hai bàn tay trắng trước mắt, khẽ gật gật đầu giống như là bố thí, nói: "Được rồi, tôi chơi với anh là được rồi. Dù sao, tôi cũng là một người lương thiện, đành phải cố gắng mà tiếp tục chơi với anh vậy."
Đúng là gã có chút thèm thuồng con rối nữ trên vai Tần Trạch.
Gã muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là vì sao con rối này lại làm mình cảm nhận được vài phần sợ hãi như vậy.
Đó là một loại sợ hãi... chỉ xuất hiện khi bản thân đang phải đối mặt với một đại nhân vật nào đó.
Nó vẫn một mực ngồi trên vai Tần Trạch, khiến cho Lã Bất Vi có cảm giác, Tần Trạch vẫn còn một thủ đoạn gì đó, chuẩn bị ở sau.
Nếu có thể thắng con rối kia, gã có thể thoải mái buông tay, không còn gì cố kỵ nữa!
Trong mắt Lã Bất Vi, Tần Trạch đã thua đến nóng nảy, đầu óc mù quáng rồi.
Nhưng Lã Bất Vi lại không biết rằng chính bản thân gã cũng đang lạc mất phương hướng trong canh bạc này, đến mức gã đã quên đi rằng con rối kia chính là kết quả phạm huý.
Tần Trạch cầm xúc xắc lên, ném ra điểm số.
Một.
Ngay lúc này, trong lòng hắn lại dâng lên một chút cảm giác vui sướng.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ trái ngược với lý trí.
Nhưng đúng là Tần Trạch có thể cảm nhận được, ở thời điểm hắn lại một lần nữa ném ra điểm số một, bản thân thực cảm nhận được vô số hi vọng và vui sướng, bắt đầu rót vào trong thân thể chính mình.
Lã Bất Vi nói: "Hiện giờ anh chỉ còn lại một thứ duy nhất là chức nghiệp lao động thời vụ này mà thôi."
Gã nói xong đã ném ra xúc xắc.
Cùng với điểm số chín xuất hiện, Lã Bất Vi lại thắng thêm một canh bạc.
Đương nhiên, gã cũng phát hiện ra vận khí của bản thân đang bắt đầu giảm xuống, biên độ giảm xuống còn không nhỏ, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, bởi vì gã đã hiểu được rằng —— đây là chênh lệch vận khí do năng lực thời gian an toàn sắp chấm dứt tạo thành.
Nhưng vận khí giảm xuống thì đã sao? Thu hoạch luôn là chuyện làm người ta vui sướng, dù vận khí của bản thân gã vừa từ đỉnh điểm, bắt đầu rơi xuống, nhưng làm sao gã có thể bại bởi một con người vẫn luôn có vận khí ở dưới đáy cốc được?
Đối phương chính là một tên tiểu quỷ liên tục ném ra hai điểm rồi một điểm xúc xắc, một người lịch cũ được bình xét cấp bậc là nhân kiệt sơ cấp .
Còn gã, hiện giờ chính là người lịch cũ "Quỷ thần", đang ngồi trên một đống tài nguyên.
Hắn có thể thắng được gã sao?
Lã Bất Vi vui vẻ tiếp nhận tình báo về công ty vừa tràn vào trong đầu mình.
Du Tập, Giản Nhất Nhất, Lam Úc, Lạc Thư... Thậm chí cả vị trí phong ấn các loại đồ vật lịch cũ công ty —— Những tin tình báo này có giá trị cực cao, vậy mà chỉ sau một canh bạc, gã lại có được toàn bộ chúng rồi.
Mà một giây sau, Tiểu Kiều đã ngồi ở trên vai Lã Bất Vi.
Chỉ trong khí tức âm hàn đã phô thiên cái địa ập tới.
Tới lúc này, Lã Bất Vi mới nhớ đến, con rối này chính là kết quả phạm huý, gã cũng không biết vì sao con rối này lại có thể an an phận phận ngồi ở trên vai Tần Trạch như thế.
Nhưng hiện tại, khi nó không còn ngồi trên vai Tần Trạch nữa, loại cảm giác an an phận phận hồi nãy, lập tức biến mất.
Lã Bất Vi bị cảm giác nguy cơ trầm trọng bao phủ quanh người.
Tần Trạch lộ ra nụ cười tươi hiếm hoi: "Chúng ta còn đánh cuộc nữa không?"
Lã Bất Vi nhìn về phía thời gian an toàn, hiện giờ chỉ còn lại trên dưới hai phút. Đương nhiên gã không thể từ bỏ chức nghiệp lao động thời vụ này ở một khắc cuối cùng được.
Gã cắn răng nói: "Đánh cuộc!"
Có thể nhận thấy rõ ràng rằng, vào thời điểm này, khí thế giữa hai người bọn họ đã hoán đổi với nhau.
Tần Trạch cầm lấy xúc xắc, bắt đầu canh bạc cuối cùng.
Lại nói, con rối Tiểu Kiều vốn sinh ra từ "Kỵ lắp ráp", cấp bậc, vặn vẹo. Tại thời điểm Tần Trạch quyết định chế tạo nên con rối này, hắn đã suy nghĩ đến rất nhiều tính khả năng khác nhau rồi.
Ví dụ như con rối này sẽ mang theo thuộc tính nguyền rủa giống như những khôi lỗi trong phim kịnh dị chẳng hạn.
Suy cho cùng, phạm huý luôn luôn mang đến nguy hiểm mà?
Cho nên ý tưởng nảy lên trong đầu Tần Trạch là, nếu gặp phải nguy hiểm, hắn cùng với kỹ sư máy móc Trình Vãn sẽ ra tay trực tiếp xử lý nguy hiểm, tiêu hủy con rối.
Nếu nguy hiểm vượt quá khả năng của bọn họ, dứt khoát gọi cho đại lão, còn bản thân bọn họ quyết đoán bỏ chạy giữ mạng.
Nhưng thú vị chính là, sau khi Tiểu Kiều được làm ra… nó lại không giống những gì hắn đã tưởng tượng.
Nó cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm, nhưng gần như như nguy hiểm đến từ nó có thể bỏ qua, thậm chí nó còn có thể gọi Tần Trạch một tiếng: Anh yêu nữa.