Chủ ngân hàng có thể gửi tài sản vào trong này.
Có thể hiểu rằng, bảo tàng lớn nhất của chủ ngân hàng đều được giấu kỹ bên trong "Kho vàng tư sản" này.
Nó là thứ cực kỳ cần thiết đối với một chủ ngân hàng.
Bởi vì chủ ngân hàng khác với lao động thời vụ, toàn bộ những thứ có trên người chủ ngân hàng đều có thể chuyển hóa thành tiền được.
Và rất có khả năng chúng sẽ bị một dạng vật phẩm đặc thù nào đó —— đoạt lấy những vật được khái niệm hóa kia.
Đó chính là "Cướp ngân hàng".
Có một điều không khéo chính là, cả gã lẫn vị chủ ngân hàng có danh hiệu Trầm Vạn Tam kia đều từng bị cướp bóc.
Cho nên cả hai người bọn họ
Nhất là "Chất đầu tư" và "Bản thảo lịch Hoàng Kim", hai thứ này quá mức quan trọng.
Cái gọi là "Chất đầu tư" có chút khác biệt so với "Chất tự do" – thứ mà Tần Trạch từng thu hoạch được trước đó. "Chất đầu tư" thuộc về tài sản độc hữu của chủ ngân hàng, nó chính là sản phẩm dùng để cho vay.
Trở lại chuyện chính, vốn dĩ trong mắt Lã Bất Vi, đối phương chỉ có một cái mạng tiện như vậy, gã chỉ tùy tiện lấy ra chút xíu tài sản là đủ để san bằng mức tiền đặt cọc rồi.
Nhưng tới cuối cùng, Lã Bất Vi lại kinh ngạc phát hiện ra rằng... Những thứ mà gã vừa lấy ra không đủ để san bằng tiền đặt cược?
"Không đủ sao?"
Nói cách khác, trong canh bạc vặn vẹo này, vị trọng tài mà bọn họ không nhìn thấy kia đã cho rằng ——Tần Trạch với hai bàn tay trắng, chỉ có tương lai, linh hồn, và vận mệnh của mình, nhưng lại có thể vượt qua giá trị của những vật phẩm này!
"Đây là tình huống gì đây? Không thể nào!" Lã Bất Vi hoang mang không thôi.
Nếu đã không còn thân phận lao động thời vụ, Tần Trạch cũng chỉ là một người lịch cũ không có chức nghiệp.
Một người như vậy thì lấy đâu ra giá trị lớn nữa?
"Chẳng lẽ… dưới tình huống không có chức năng, trong tương lai thằng nhóc này vẫn có thể giành được thành tựu cực lớn? Thật khó mà tin được!"
Lại nói, trong hoàn cảnh này, lẽ ra Lã Bất Vi phải giành giật từng giây thời khắc để nhanh chóng kết thúc canh bạc cuối cùng kia đi, nhưng bởi vì bản thân quá mức kinh ngạc với kết quả trước mắt, lại khiến cho gã phải nghiêm túc nhìn kỹ lại Tần Trạch thêm một lần nữa.
Phải biết rằng, gã đã được chứng kiến rất nhiều người kinh tài tuyệt diễm, nhưng sau khi vay mượn, đối phương lại không thể hoàn lại nợ nần của chính mình, cuối cùng đều bị gã trực tiếp ra tay cướp đi hết thảy, từ đó về sau, người nọ cũng tiêu tan trong mắt mọi người.
Và theo Lã Bất Vi nhận định, trong ngày hôm nay Tần Trạch cũng nên như thế.
Nhưng gã thực sự không thể ngờ nổi, một người đã mất đi hết thảy lại có thể xứng đáng với mức giá trị cao đến vậy.
Tần Trạch cũng không biết Lã Bất Vi đang phát ngốc cái gì, vậy mà bỗng nhiên gã lại để lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi.
Nhưng hắn lại rất vui khi được nhìn thấy loại tình huống này, bởi vì Tiểu Kiều càng ở lại trên người đối phương lâu, thì hắn càng có lợi.
Tới cuối cùng, Lã Bất Vi chợt phát hiện ra rằng, toàn bộ những vật đang ở trên người mình... tuyệt đối không đủ để san bằng giá trị tiền đặt cược của Tần Trạch.
Đối phương rốt cuộc là một thiên tài như thế nào?
Nhưng càng là như thế, Lã Bất Vi lại càng muốn nô dịch người này.
Chỉ có một vấn đề, hiện tại gã không thể rời khỏi canh bạc này để mở ra kho vàng tư sản của mình, lấy đi khoản tiền đặt cược ngang hàng với đối phương, trong khi Tần Trạch lại biểu hiện ra giá trị quá cao như vậy.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lã Bất Vi cũng bí quá hoá liều, gã bắt đầu dùng một chút vật phẩm của chính bản thân mình để gia tăng tiền đặt cược.
Linh hồn, tự do.
Lần này, cán cân tiểu ly đại diện cho giá trị tiền đặt cược không còn nghiêng về một phía nữa. Cũng có nghĩa là tiền đặt cược của hai bên đã ngang nhau, Lã Bất Vi gia tăng giá trị thành công.
Lã Bất Vi cầm xúc xắc lên, vẻ mặt hiện tại của gã còn dữ tợn hơn cả Tần Trạch: "Chỉ cần ném ra điểm số lớn hơn hai là được!"
Lại nói, giá trị của lần trước là chín, giá trị lần trước nữa là mười sáu, có lẽ giá trị của lần này có thể giảm xuống, nhưng tuyệt đối không thể thấp hơn hai.
Lã Bất Vi dùng sức ném xúc xắc đi!
Xúc xắc quan duy nhanh chóng chuyển động vài vòng trên mặt bàn, tới cuối cùng nó đứng thẳng ngay tại vị trí. Mà toàn bộ các mặt của xúc xắc quan duy đều không mở mắt.
Lã Bất Vi cho rằng viên xúc xắc này hỏng rồi, vì vậy gã dứt khoát chờ đợi nó thêm vài giây.
Ngay cả Tần Trạch cũng chờ đợi thêm vài giây, trong lòng cực độ bất an, hắn thực sự sợ ba con mắt của xúc xắc bỗng nhiên mở ra——nếu chuyện đó thực sự xảy đến, cũng tương đương với hắn trực tiếp bị đối phương cho một cú Buzzer beater [1] tuyệt sát.
[1] : là danh từ dùng để miêu tả hành động một cầu thủ đưa bóng rời tay ở cận kề thời điểm kết thúc đồng hồ điện tử của cả trận đấu và ghi điểm quyết định. "Đánh bại đồng hồ đếm ngược", đó là những gì chính xác nhất để nói về Buzzer Beater. Có thể hiểu đơn giản là ‘pha ghi điểm ở những giây cuối cùng’.
Nhưng đại khái là qua mười mấy giây sau, toàn bộ những con mắt của xúc xắc quan duy đều nhắm chặt.
Mà sau đó, tất cả những ký ức mà Tần Trạch từng mất đi lại bắt đầu chậm rãi quay trở lại.
Những ký ức về bản thảo lịch Hoàng Kim đang một lần nữa, từng chút, từng chút một chảy vào trong đầu hắn.
Cùng với đó là mỗi một con mắt trên 24 mặt của xúc xắc quan duy đang chậm rãi biến mất.
Đúng vậy, những con mắt này chẳng những không mở ra, ngược lại chúng nó còn đang từ từ biến mất.
Mà cùng thời gian đó, bỗng nhiên chủ ngân hàng Lã Bất Vi lại ý thức được rằng, thân thể của gã vừa mất đi khống chế.
Gã trừng lớn con mắt, trân trối nhìn Tần Trạch lần lượt cướp đi từng chút từng chút một khoản tiền đặt cọc mà gã bày ra trên bàn, cũng như trân trối nhìn Tần Trạch từ vẻ mặt "Cực kỳ kích động" giả vờ kia chuyển thành vẻ mặt vẻ mặt "Quả nhiên là thế"...
Dường như gã vừa ý thức được điều gì.