TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 237: Ngạo Mạn Và Tham Lam!!!

Tại thời điểm một người nắm quyền chủ động, có thể đè xuống hết thảy, thì yếu tố đánh cuộc giữa hai người hoàn toàn không phải vận khí nữa, mà là khí vận.

Có thể hiểu đơn giản rằng khí vận chính là vận khí trên tầm vĩ mô.

Và hiển nhiên, xét trên phương diện vận khí vĩ mô cả đời, Lã Bất Vi và Tần Trạch có chênh lệch thật lớn.

Dẫn tới kết quả cuối cùng được thể hiện trên xúc xắc quan duy chính là—— Điểm số không.

Nói cách khác, canh bạc này, gã nhất định phải bại.

Kể cả khi điểm số do Tần Trạch ném ra không phải hai, mà là một chăng nữa, gã cũng không có phần thắng.

Ngay cả khả năng hòa cũng không.

Rốt cuộc Lã Bất Vi cũng hiểu được, vì sao khi đối phương mang mệnh của mình ra làm tiền đặt cược, giá trị của nó lại được phán định cao đến vậy, và vì sao xúc xắc quan duy lại phát sinh biến hóa.

Gã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thậm chí còn không kịp nói ra vài câu không cam lòng, bởi vì ngay tại một khắc ấy, viên xúc xắc quan duy kia đã bắt đầu mở rộng từng chút, từng chút một.

Tần Trạch và Lã Bất Vi lại có thể dùng mắt thường nhìn thấy thể tích của xúc xắc quan duy từ từ biến hóa.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lã Bất Vi lại phát hiện, gã hoàn toàn không thể tiếp tục quan sát nó thêm nữa, bởi vì dưới ảnh hưởng của canh bạc vặn vẹo, thân thể của gã đã xuất hiện biến hóa đặc thù, toàn thân từng chút từng chút một thu nhỏ lại.

Mà sau khi canh bạc chấm dứt, tại một thế giới khác, hành trình của nhóm dũng sĩ thuộc đất nước Loạn Duy kia cũng có đột phá thật lớn.

Kèm theo đó là Tần Trạch cũng hoàn thành cả hành vi hợp lẫn kỵ của Nhật Lịch trong ngày 18 tháng 4.

Hắn lại một lần nữa còn sống sau khi phạm húy.

Đối với đám người Giản Nhất Nhất và Lam Úc, ngày hôm nay là một ngày bận rộn. Nhưng đối với Tần Trạch, ngày hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu.

Phải biết rằng, danh hiệu ban đầu của chủ ngân hàng Lã Bất Vi chính là môn hạ của một vị thực khách, nhưng ngay cả gã cũng không còn nhớ về quá trình bản thân không ngừng thăng cấp đi đến ngày hôm nay nữa rồi.

Sau sự kiện Nữ Oa đào thoát, mỗi người từng thuộc phái hệ Nữ Oa ở trong nội bộ điện Anh Linh, đều suýt chút nữa đã lọt vào quá trình thanh tẩy của người thuộc phái hệ Odin.

Trong đó có cả Lã Bất Vi gã.

Nhưng tới cuối cùng dựa vào nhân mạch, cộng thêm mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, và hệ thống nợ nần khổng lồ, gã vẫn có thể sống sót được.

Lại tới sau này, chỉ vẻn vẹn dựa vào thân phận là một trong hai chủ ngân hàng của điện Anh Linh thôi, ai cũng có thể hiểu được rằng địa vị của Lã Bất Vi là vô cùng quan trọng. Gã cũng nhanh chóng trở thành một vị cao tầng chân chính của tổ chức này.

Kỳ thật, gã đã sớm có thể đổi mới danh hiệu, nhưng vẫn chưa từng đổi mới.

Lại nói, đưa mắt nhìn cả điện Anh Linh, tồn tại được bình xét cấp bậc là quỷ thần cũng không nhiều. Chuyện này khiến Lã Bất Vi tin tưởng rằng, ở thế giới hiện thực, gã tuyệt đối có thể hô phong hoán vũ.

Cũng vì vậy mà gã thực sự khó có thể chấp nhận nổi tình huống trước mắt.

Bản thân là quỷ thần lại bại bởi một tên nhân kiệt...

Cảm xúc không cam lòng cuộn trào mãnh liệt trong tâm trí, nhưng hiện tại Lã Bất Vi lại không thể nhúc nhích được nữa rồi.

Gã cẩn thận nhớ lại quá trình bại trận của mình để rồi cuối cùng mới phát hiện ra, bản thân vốn không thua trên phương diện vận khí, mà thua vì ngạo mạn tham lam.

Phải nói là ngay từ đầu, khi gã tiếp nhận một canh bạc như vậy, trong đầu vốn đã đinh ninh rằng thực lực song phương chênh lệch quá lớn, và gã hoàn toàn có thể dựa vào lực lượng của bản thân để xoay chuyển thế cục.

Đây là ngạo mạn.

Hơn nữa, sau khi nhận thấy vận khí đã biến hóa, gã lại không lựa chọn đúng lúc rời đi, mà hết lần này tới lần khác lại lựa chọn muốn được ăn cả ngã về không.

Đây là tham lam.

Đương nhiên, hết thảy những chuyện này cũng có liên quan thật lớn tới hiệu quả vặn vẹo của bản thân canh bạc.

"Đừng đến thành phố Lâm Tương triển khai hành động."

Tới cuối cùng, Lã Bất Vi chợt nhớ lại lời nói của thầy tướng số Lý Thanh Chiếu.

Tới hiện giờ gã đã tin tưởng rồi. Kết quả bói toán này chuẩn xác vô cùng.

Đầu tiên là Nữ Oa biến mất ở thành phố Lâm Tương, gây nên chấn động.

Tiếp theo là khách hàng Dương Mộc Lâm của gã bị chặn giết ở thành phố Lâm Tương.

Sau đó là Cao Tĩnh Chi, cô ta vừa đến thành phố Lâm Tương, đã mơ mơ hồ hồ mà chết đi rồi.

Và kẻ tiếp nối chuỗi bi kịch đó, chính là gã.

Dường như tòa thành thị hoàn toàn không chào đón điện Anh Linh bọn họ vậy.

Nhưng Lã Bất Vi đâu có biết rằng, kỳ thực hết thảy những chuyện này đều có liên quan tới người trẻ tuổi trước mắt.

Hiện tại, gã vô cùng hối hận nhưng lại không có thời gian để mà hối hận. Thân thể Lã Bất Vi thu nhỏ lại từng chút một, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Đương nhiên gã còn chưa có chết đi, nhưng hiện giờ phương thức tồn tại của gã lại vô cùng đặc thù.

Tần Trạch có vẻ không lo lắng khi trông thấy chủ ngân hàng biến mất, hoặc là nói, hắn không cho rằng chủ ngân hàng biến mất là vì gã đã chạy trốn rồi. Cùng lúc ấy, Tiểu Kiều lại im hơi lặng tiếng, trực tiếp quay về ngồi trên vai Tần Trạch.

"Anh yêu, linh hồn của hắn đã thuộc về anh rồi." Hiện giờ Tiểu Kiều rất có dục vọng trao đổi.

Tần Trạch biết, về bản chất, Tiểu Kiều cũng là một món đồ vật lịch cũ, giống hệt viên xúc xắc này.

"Theo lý thuyết, anh đã thắng được hết thảy mọi thứ của chủ ngân hàng, nhưng anh nên sử dụng chúng như thế nào đây?"

"Không biết, người này đã thuộc về anh rồi, nhưng chưa chắc phương pháp sử dụng hắn đã giống như anh mong muốn, có lẽ Nhật Lịch sẽ nói hết thảy đáp án cho anh vào lúc 0h đêm nay."

Tần Trạch kinh ngạc nhìn Tiểu Kiều, chẳng lẽ con rối này đã có thể nói chuyện trôi chảy như người bình thường rồi?

Tiểu Kiều thản nhiên cười, lại có chút tranh công hỏi: "Vừa sống sót sau tai nạn, chẳng lẽ chúng ta không nên uống một chén sao?"

"Con rối cũng có thể uống rượu hả? Chắc là không được đâu, anh không muốn tưới loại rượu ngon nhất lên người một cục đất sét. Mà em cũng không phải là Kiều Vi. Còn nữa, anh vẫn thích lúc em nói lắp ba lắp bắp hơn, giống như khi em còn là một con rối đó."