"Chung quy lại, em cũng chỉ là một bức tượng mô hình, đừng có ý đồ vượt quá chức phận. Em xem em kìa, không ngừng ném mị nhãn lung tung, còn có chút dáng vẻ nào của một bức tượng mô hình nữa hay không? Em có còn là một bức tượng mô hình hợp tiêu chuẩn nữa hay không?"
Tiểu Kiều: ...
Nói như vậy, cũng không phải Tần Trạch cho rằng Tiểu Kiều làm không đúng, chỉ là hắn cứ có cảm giác, Tiểu Kiều đang có ý đồ muốn thay thế vị trí của một thứ gì đó.
Nếu nó có ý đồ thay thế vị trí của Kiều Vi, thì đương nhiên Tần Trạch phải ngăn cản, cô ấy chính là điểm mấu chốt của hắn, không một ai hay một cái gì có thể đụng vào.
Tần Trạch đứng lên.
Ngay một khắc khi chân chính đứng dậy, hắn mới cảm nhận được đôi chân của mình có chút mềm nhũn, cả phía sau lưng cũng ướt đẫm từ lâu rồi.
Đúng vậy. Trên thực tế, khi phải đối mặt với chủ ngân hàng, một kẻ mạnh mẽ hơn bản thân tới mấy cấp bậc, trong lòng hắn cũng có áp lực không nhỏ.
Cũng may, chủ ngân hàng đã trở thành "Đạo cụ", chỉ cần hắn thăm dò ra cách sử dụng món đạo cụ này như thế nào là được.
"Xúc xắc vẫn còn đang mở rộng."
Tần Trạch nhìn viên xúc xắc hai mươi bốn mặt vẫn đang chậm rãi mở rộng, cũng không biết rốt cuộc là thứ này đang ẩn chứa huyền cơ gì.
Xúc xắc hai mươi bốn mặt đã từ kích thước chỉ bằng quả táo lúc ban đầu, trở nên to hơn đầu người. Từ sau khi được mở rộng, có thể thấy rõ ràng những đường hoa văn trên mỗi một mặt xúc xắc.
Đó là một loại phiền phức, vốn dĩ những đường hoa văn tràn ngập bao nhiêu đường nét mỹ cảm chính là vật quỷ dị, nhưng từ sau khi được mở rộng, chúng lại bày ra vẻ đẹp của một tác phẩm nghệ thuật.
Rất nhanh, Tần Trạch chợt phát hiện những đường hoa văn phiền phức trên viên xúc xắc có kích cỡ bằng cái đầu kia—— bắt đầu để lộ ra văn tự màu vàng.
Hơn nữa nó còn là văn tự mà hắn có thể đọc hiểu được.
Thật khó tin, bởi vì viên xúc xắc hai mươi bốn mặt nọ vừa biến thành một cuốn sách hai mươi bốn mặt.
Tần Trạch cảm thấy tò mò vô cùng, hắn nâng xúc xắc lên, bắt đầu đọc nội dung bên trong nó.
"Thật lâu trước kia, ở thời điểm Nhật Lịch mới xuất hiện không lâu, hai thế giới từng có một lần tiếp xúc."
Ngay khi hàng văn tự đầu tiên được đọc ra trong miệng, Tần Trạch đã trừng lớn con mắt.
Hai thế giới từng tiếp xúc sao?
Nội dung này đang nói về thế giới hiện thực và thế giới lịch cũ hả?
Tần Trạch lập tức chấn động tinh thần. Kỳ thật hiện tại hắn vô cùng muốn đi khoe khoang một chút về chiến tích hôm nay cùng với tổ trưởng và đại minh tinh.
Bởi vì hắn không chỉ thắng lại toàn bộ những thứ thuộc về chính mình, mà còn giành được những vật phẩm khác trên người Lã Bất Vi.
Bao hàm một điểm chất, hai tấm bản thảo lịch Hoàng Kim ngoài định mức, cùng với hai loại năng lực khác.
Còn bản thân vị chủ ngân hàng này, tuy tạm thời hắn còn không biết nên sử dụng đối phương như thế nào, nhưng tóm lại là sẽ mò mẫm ra thôi.
Cũng đồng nghĩa với thành tựu của một ngày hôm nay sánh ngang với cố gắng của hai tuần trước, Tần Trạch rất muốn nhìn xem phản ứng của tổ trưởng và Lam Úc ra sao.
Nhưng mà trước mắt, hắn còn chưa đi kiểm kê chi tiết chiến lợi phẩm của mình, cũng chưa đọc bản thảo lịch Hoàng Kim. Bởi vì tâm tư của hắn đã đặt toàn bộ lên viên xúc xắc quan duy này rồi. Cuốn sách hai mươi bốn mặt mang đến cho hắn cảm giác lạ thường, có lẽ thứ này còn có giá trị hơn cả bản thảo lịch Hoàng Kim.
Hắn tiếp tục đọc: "Một bộ phận người đến từ thế giới ổn định, bị dao động sinh ra tại thời điểm tiếp xúc ấy, đưa đến thế giới không ổn định, đó là thế giới lịch cũ."
"Nhưng tới cuối cùng, những người này vẫn còn ương ngạnh tiếp tục sinh tồn được, hơn nữa, bọn họ còn không ngừng trưởng thành tiến hóa, từ đó nắm giữ được năng lực sinh tồn ở thế giới lịch cũ."
"Ở trong thế giới lịch cũ, có rất nhiều những sinh vật khủng bố quỷ dị, có những nhánh xúc tu lan tràn tới tận chân trời, giống như đang muốn thể hiện ra rằng bên trong thế giới này cất giấu những tồn tại vô cùng vô tận."
"Nhưng nhân loại không hề sợ hãi, bọn họ vẫn không ngừng khuếch trương, rốt cuộc cũng tới một ngày, bọn họ gặp phải sinh vật đọa lạc, gặp phải thế lực coi bọn họ là người từ ngoài đến."
"Bởi vậy một hồi chiến tranh thảm thiết đã được triển khai."
"Kết quả của trận chiến đấu này chẳng có gì bất ngờ cả, nhưng ở trận chiến đấu này, nhân loại lại biểu hiện vô cùng ương ngạnh, lại khiến cho nhóm sinh vật đọa lạc nọ cảm thấy sợ hãi."
"Trận chiến tranh này giằng co thật lâu, lại bởi vì biểu hiện ương ngạnh của nhân loại, khiến cho các thế lực lớn nọ phải đứng trước lựa chọn, một là hoàn toàn hủy diệt nhân loại, hai là lựa chọn phong ấn trấn áp nhân loại. Chúng nó đều không nguyện ý huyết chiến, vì thế đã lựa chọn phương án thứ hai."
"Tồn tại khủng bố có tên là Trị Thần đã buông xuống chiến trường, khiến cho nhân loại gặp phải vận mệnh bị phong ấn."
"Xúc xắc hai mươi bốn mặt ngăn cách khí vận của chúng ta, cũng ngăn cách tương lai của chúng ta, nếu không có lực lượng từ bên ngoài trợ giúp, nhân loại sẽ vĩnh viễn phải thừa nhận thời gian nguyền rủa, tự sinh tự diệt tại khu vực có thời gian xoay chuyển mãnh liệt."
"Nhưng bên trong nhân loại cũng có dũng giả, trước khi phong ấn triệt để hoàn thành, đối phương đã khắc lịch sử cũng như tương lai xuống viên xúc xắc hai mươi bốn mặt này, hơn nữa còn chế tạo nên một cuốn sách hai mươi bốn mặt có thể lý giải gợi ý."
"Nếu nhân loại có thể sinh tồn ở vùng đất Loạn Duy, như vậy hi vọng đó là vĩnh hằng."
"Chờ tới khi một người có đại khí vận chuyển động xúc xắc, là có thể vẽ ra phương hướng chính xác nhằm phá vỡ nguyền rủa. Con đường này sẽ hiện ra bên trên cuốn sách hai mươi bốn mặt."
"Đây đúng là một chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vì độ khó khăn khi tộc quần nhân loại tiếp tục sinh tồn là thứ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được."
"Thiếu niên, người già, thời kỳ trẻ tuổi, giai đoạn lão niên, không ngừng bày ra biến hóa bất quy tắc trong tộc quần nhân loại."
"Có thể nói với nhân loại thuộc vùng đất Loạn Duy này, sáng sinh tối tử vốn là một loại thái độ bình thường. Nhưng ai cũng thật không ngờ, những nhân loại ấy vẫn còn sống."