Trong quá trình này, Trình Vãn vẫn luôn sợ hãi sẽ xuất hiện một màn "Vẽ rồng điểm mắt".
Gã e ngại tới cuối cùng khi lắp ráp hoàn thành... Bộ con rối kia sẽ trực tiếp sống lại, sau đó phóng ra lực lượng vặn vẹo, khiến cho hai người bọn họ rơi vào hiểm cảnh.
Bởi vậy suốt cả quá trình, gã luôn ở trong trạng thái đề phòng, cảnh giác.
Nhưng Tần Trạch thì không, trong mắt Tần Trạch chỉ có cuồng nhiệt.
Trình Vãn có chú ý tới điểm này, thoạt nhìn Tần Trạch tiên sinh là một người cực kỳ lý trí, nhưng tại một khắc này, tựa như hắn đã vứt bỏ toàn bộ phần lý trí kia rồi.
Đương nhiên Tần Trạch không hề vứt bỏ lý trí, hắn chỉ tín nhiệm Kiều Vi đến vô điều kiện mà thôi.
Rất nhanh, Trình Vãn cũng hiểu được điều này rồi, và trong lòng lại có chút hâm mộ.
Giữa nhân gian này thật sự có một loại cảm tình như vậy sao?
Trình Vãn cũng không tự hỏi quá lâu, bởi vì Tần Trạch đã ghép nối đến một bước cuối cùng rồi. Đó là lắp đầu.
Kế tiếp, chỉ cần cầm cái đầu đặt lên cổ, bộ con rối này sẽ chính thức được lắp ráp xong xuôi.
Tần Trạch hít sâu một hơi, Trình Vãn cũng hít sâu một hơi.
Một người là chờ mong, một người là lo lắng.
Cuối cùng, Tần Trạch cũng cầm cái đầu của con rối, lắp lên phần cổ.
Lạch cạch.
Tiếng vang thanh thúy báo hiệu quá trình lắp ráp đã hoàn thành, khiến Trình Vãn giật mình.
Đột nhiên gã phát hiện... Con rối cử động rồi.
"Anh, yêu, chào, anh, nha." Chỉ trong nháy mắt, bộ con rối cao chừng 24.3 cm, giống như đã có sinh mệnh. Nó phát ra từng chữ một, cực kỳ máy móc nói một câu ân cần hỏi thăm.
Cùng với từng chữ một được phát ra, thân thể con rối nọ lập tức vặn vẹo một chút.
Một màn này làm cho Trình Vãn sợ tới mức, gã vội vàng biến những nguyên vật liệu chung quanh thành một đống đồ vật nhọn hoắt.
Nhưng Tần Trạch chỉ bình thản cầm lấy con rối kia, đặt nó trong lòng bàn tay mình, nói: "Chào em, Kiều Vi."
Con rối không nói thêm điều gì nữa, cũng lập tức ngừng vặn vẹo.
Giờ khắc này, giống như nó đã mất đi loại linh tính hoặc tà tính vừa rồi, để biến thành một con rối phổ thông bình thường.
Bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng, mang theo vài phần quỷ dị.
Qua chừng một phút đồng hồ, thấy con rối vẫn nằm im không hề cử động, giống như một vật chết, Trình Vãn mới thật cẩn thận nói: "Chẳng lẽ do hiệu lực vặn vẹo không mạnh... Hoặc hiệu lực quá ngắn ngủi, hiện tại đã tiêu tán mất rồi?"
Tần Trạch cũng không rõ tình huống trước mắt lắm, suy cho cùng, vặn vẹo vốn là điều không thể giải thích được.
Nhưng nếu tình huống thực sự như Trình Vãn vừa nói, vậy hắn có chút thất vọng rồi. Có điều… ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị buông con rối kia ra, nó lại cử động.
Là di động trong nháy mắt.
Cả Trình Vãn lẫn Tần Trạch đều không thấy rõ quỹ tích di động của con rối kia, giống như hình ảnh bị đứt mất một đoạn vậy.
Chỉ biết rằng một giây trước, con rối kia còn ở trên tay Tần Trạch thì một giây sau, nó đã xuất hiện trên vai hắn rồi, và nó cứ thản nhiên ngồi ở trên vai hắn như vậy.
Tựa như hình ảnh một nhân loại, ngồi trên vai con dã thú khổng lồ thường xuất hiện trong phim điện ảnh vậy.
Trình Vãn lại khẩn trương như lâm đại địch.
Trước khi biết rõ năng lực của mấy thứ quỷ dị này, người ta sẽ luôn ở trong trạng thái sợ hãi chúng nó.
Rốt cuộc năng lực của con rối nọ là gì?
Là thuấn di sao? Hay mang đến vận rủi cho ký chủ? Hoặc là nguyền rủa? Chẳng lẽ nó là một thực thể có linh tính có khả năng hấp thụ thân thể con người? Hoặc là nó đang chuẩn bị phụ thân vào nhân loại?
Trong những bộ phim điện ảnh kinh dị đều có mấy loại tình tiết như vậy.
Vào giờ khắc này, Trình Vãn chợt nhớ lại tình huống vặn vẹo từng phát sinh khi mình thi vào trường cao đẳng, trong lòng lập tức sợ hãi không thôi.
Mãi cho đến khi Tần Trạch vỗ vỗ bả vai gã.
Ngay tại thời điểm ánh mắt đối diện cùng Tần Trạch, bỗng nhiên Trình Vãn lại cảm thấy bản thân đã bình tĩnh hơn không ít.
"Cám ơn cậu. Rõ ràng cậu sợ hãi như thế, nhưng vẫn có thể kiên định ở bên cạnh tôi hoàn thành hành vi phạm huý này. Trình Vãn, có lẽ những lời tôi nói vào lúc đêm khuya kia chỉ là mấy câu khách sáo, nhưng hiện tại, cậu thật sự đã trở thành bạn bè của tôi rồi."
"Kiều Vi vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn tôi, cả với bạn bè của tôi cũng vậy."
"Tôi nên rời đi rồi. Tạm biệt."
Trình Vãn đờ đẫn gật gật đầu, gã cảm thấy mình không nên để Tần Trạch tiên sinh rời đi một người như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tần Trạch tiên sinh kia, bỗng nhiên gã ý thức được rằng—— bản thân đã rơi vào loại tư duy cứng nhắc [1] rồi, nếu hiện giờ, gã đứng lên ngăn cản Tần Trạch tiên sinh rời đi, hoặc là tự cho là đúng mà nghĩ rằng Tần Trạch tiên sinh đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm... Như vậy, gã và những nhân vật chính trong phim điện ảnh về Zombie kia, có cái gì khác nhau đâu?
[1] : nguyên văn 固化 – cố hóa, về mặt hóa học, cố hóa chỉ quá trình biến đổi một chất từ phân tử lượng thấp sang phân tử lượng cao, đồng thời cũng chỉ quá trình hình thành một quan điểm và cách nhìn nhận cố định đối với một sự vật nào đó.
"Vậy... anh hãy chú ý an toàn, nếu có nơi nào đó không thích hợp, nhớ lập tức liên hệ với chúng tôi."
"Yên tâm. Không có chuyện gì xảy ra đâu."
Ở thời điểm Tần Trạch xoay người rời đi, con rối Kiều Vi trên vai Tần Trạch cũng máy móc xoay người, còn làm ra động tác vẫy tay chào tạm biệt Trình Vãn.
Một màn này làm Trình Vãn sợ tới mức suýt chút nữa thì tê liệt ngã xuống, nhưng Trình Vãn lại bắt buộc bản thân phải thay đổi quan niệm cố hữu trong đầu mình, để nghĩ rằng ... con rối kia đang biểu lộ tình cảm thân mật?
Và ma xui quỷ khiến thế nào, Trình Vãn lại ráng lấy hết dũng khí ra để vẫy vẫy tay đáp lại.
...
...
Ban đêm, ngày mùng 7 tháng 4. Nhà số mười ba tại khu chung cư Hữu Khoa Tân Thành.
Tần Trạch phát hiện, ngoại trừ trong nháy mắt khi lắp ráp hoàn thành kia, con rối Kiều Vi không còn mở miệng nói chuyện nhiều nữa.
Trong quá trình này, hắn vẫn không ngừng trao đổi cùng con rối Kiều Vi, nhưng con rối Kiều Vi vẫn một mực không nhúc nhích.
Nhưng ngay khi hắn lơ đãng chuyển ánh mắt nhìn qua chỗ khác, con rối sẽ thuấn di, rồi lập tức xuất hiện ở nơi mà nó có thể nhìn thấy hắn.
Ví dụ như phía trước bức ảnh hai người chụp chung…
Ví dụ như phía trước cuốn Nhật Lịch nọ…
Lại ví dụ như nó sẽ xuất hiện bên cạnh gối đầu, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Tần Trạch.