Kỳ thật loại cảnh tượng này có chút quỷ dị kinh hoàng, nhưng Tần Trạch lại vô cùng tin tưởng, Kiều Vi sẽ không thương tổn chính mình.
Kể cả khi về bản chất, thứ này vốn không phải là Kiều Vi.
"Tuy còn chưa thăm dò ra năng lực của em, cũng như vặn vẹo đã ban cho em cái gì..."
"Nhưng anh phải thừa nhận rằng, sự xuất hiện của em đã giảm bớt đi cho anh rất nhiều sự cô độc."
...
...
Tại một nơi không biết thuộc thế giới lịch cũ.
Bảy, tám người cả trai lẫn gái đang bước đi trên con đường được tạo thành từ hàng đống những cơ quan nội tạng, xúc tu mấp máy, cùng với xương sống và nhãn cầu.
Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp nhất trong đoàn người vốn đang đi đằng trước, chợt dừng bước chân.
"Sao dừng lại rồi? Phía trước có nguy hiểm ư?" Một người đàn ông hỏi.
Cô gái nọi lắc lắc đầu, cười nói: "Không có, chỉ là bỗng nhiên trong đầu tôi lại hiện lên một vài thứ rất thú vị, nên tôi muốn dừng lại thôi."
"Ừm? Chúng ta còn cách nơi đó rất xa, hơn nữa nhìn những thứ quỷ dị khủng bố ở nơi này là biết, đây vốn không phải một chỗ trú chân an toàn." Người đàn ông kia nói.
Ý cười trên mặt cô gái kia càng thêm rõ ràng: "Có nói anh cũng không hiểu được đâu, chỉ là bỗng nhiên tôi nhìn thấy một vài hình ảnh, trong đầu ý thức được ông xã nhà mình vẫn luôn ưu tú như vậy. Hà hà… có vẻ như chuyện này còn thuận lợi hơn nững gì tôi nghĩ nữa."
"Tuy anh ấy và tôi đang ở rất xa nhau, nhưng anh ấy vẫn đang cố gắng thu hẹp lại khoảng cách này. Một chút tin tức ấy rất xứng đáng làm tôi vui vẻ dừng chân."
Những người khác nghe được điều này lại tỏ ra vô cùng kinh hãi, thậm chí còn lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: "Chẳng lẽ cô đã bị đám côn trùng kia ký sinh tinh thần rồi? Rõ ràng chúng ta đang ở bên trong thế giới lịch cũ, còn ông xã nhà cô đang ở bên kia, làm sao cô có thể nhìn thấy tình huống của anh ta được?"
Cô gái nọ nhìn thấy vẻ mặt và tư thế đề phòng của những người xung quanh, lập tức khinh miệt cười nói:
"Không nói đến quái vật ở nơi này có thể ký sinh lên người tôi hay không, nếu tôi thực sự bị ký sinh tinh thần, thì với tư thế phòng bị này của mấy người, mấy người cho rằng bản thân có còn đường sống hay không?"
"Nhật Lịch sẽ biến hết thảy những điều không thể thành có thể, vấn đề là phải nhìn xem mấy người có dám phạm huý hay không thôi."
Bỗng nhiên cô gái này lại lộ ra vài phần vẻ mặt đáng yêu của thiếu nữ.
Tuy những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu kia thực sự ít ỏi… rất rất ít ỏi, đại khái là linh tính của vật thể dẫn truyền hình ảnh kia không quá dồi dào, nhưng chung quy lại nó vẫn có thể thành lập nên một mối liên hệ nào đó với bản thân cô ấy.
Và dựa vào chút thông tin này, cô ấy vẫn có thể tưởng tượng ra một chuyện.
"Xem ra anh ấy thích ứng cũng không tệ lắm. Tính toàn thời gian một chút, hẳn là sắp đạt được chức năng rồi?"
"Nếu về sau này, có biện pháp bổ sung linh tính, nói không chừng anh ấy còn có thể thiết lập nên một con đường trao đổi nào đó với ta."
"Và có lẽ, thứ này sẽ mang đến trợ giúp cho cả anh ấy lẫn bản thân ta."
"Nhưng mà thực đáng tiếc, ta không thể đi nhắc nhở anh ấy, không thể hướng dẫn anh ấy nên làm như thế nào, chỉ có thể dựa vào tự bản thân anh ấy tìm hiểu. Ta chỉ có thể tiếp nhận được một chút hình ảnh mà thôi."
Trong quá trình tự hỏi này, cô gái nọ đều biểu lộ ra tư thế thiếu nữ, khiến cho đám người bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ thừa nhận rằng, cô gái này mang đến cho người ta một loại mê hoặc khó có thể chống cự nổi, nhưng không một ai dám đi nhúng chàm vẻ đẹp này.
Bởi vì ngoài vẻ đẹp đáng kinh ngạc, cô gái trước mắt kia cũng vô cùng điên cuồng, đồng thời, cô ấy lại có đủ thực lực mạnh mẽ xứng đôi với loại tính cách điên cuồng ấy.
Cũng bởi vì vậy, mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn không dám tưởng tượng, một nữ ma đầu như cô ấy... lại có lúc bày ra tư thế đáng yêu như một cô gái nhỏ thế này.
"Chuyện này cũng không trách chúng tôi được, cô có muốn soi gương một chút để nhìn xem vẻ mặt hiện tại của mình hay không? Với vẻ mặt này, làm sao tôi có thể không nghĩ rằng cô đang bị ký sinh tinh thần chứ?”
Cô gái nọ không để ý tư thế của mình, lập tức bật cười ha ha:
"Ha ha ha ha... Mỗi người đều có một gương mặt khác của mình mà, và chỉ người mà bản thân yêu thích nhất mới được trông thấy nó thôi. Cho nên mấy người không biết gương mặt khác của tôi, cũng thực bình thường."
"Tôi không những biết thẹn thùng, còn có thể làm nũng, giả vờ đáng yêu nữa đó, chẳng qua chỉ người đàn ông của tôi mới có tư cách nhìn thấy gương mặt kia thôi."
Người đàn ông kia tỏ vẻ không tin, nữ ma đầu còn biết làm nũng, giả vờ đáng yêu? Gã thực sự không thể tưởng tượng nổi loại hình ảnh đó.
"Được rồi, hiện tại tâm trạng của tôi đang rất tốt, chúng ta nên chạy đi thôi, những con người không hiểu tình yêu là gì ạ."
Mọi người thấy vẻ mặt cô gái kia lại thay đổi trở về giống hệt như trước, ai nấy đều thở nhẹ một hơi, yên lòng.
Người đàn ông kia tự giễu nói: "Hắc, ở một nơi như thế này, ai còn tâm tư mà chú ý tới chuyện tình yêu nữa? Cả ngày phải nhìn một đống quái vật vặn vẹo, xúc tu, nhãn cầu, cơ quan nội tạng, còn đám côn trùng bất cứ lúc nào cũng muốn ký sinh lên người chúng ta, cùng với những khu vực quy tắc sẽ xuất hiện bất thình lình nữa chứ..."
"Còn thời gian mà để ý đến tình yêu sao? Quỷ tha ma bắt cái tình yêu ấy đi[1]. Cũng chỉ có tồn tại như cô còn có thể ngẫu nhiên nhớ lại một chút chuyện từng trải qua bên kia tôi."
[1] : Nguyên văn 我爱你妈卖麻花情 – yêu yêu cái con mẹ nhà ngươi ý, nó là một đoạn thoại xuất hiện trong phim điện ảnh “Hạng người vô danh” – A Cool Fish, ra mắt vào năm 2018, do Tha Hiểu Chí làm đạo diễn.
Cô gái kia không lên tiếng đáp lại, chỉ nhanh chóng tiến lên, đi vào chỗ sâu trên con đường thối nát trước mắt.
Tối ngày mùng 7 tháng 4.
Tần Trạch cũng không biết sự xuất hiện của con rối quỷ dị này giống như đã mở ra một con đường đi xuyên giữa hai thế giới, rồi truyền qua bên kia một số hình ảnh ở bên này.
Hắn chỉ muốn thông qua con rối này làm giảm bớt nỗi khổ tương tư trong lòng mình mà thôi. Mà ở trong một thế giới khác, cũng có người đang thông qua những hình ảnh kia để giảm bớt nỗi khổ tương tư trong lòng.