Tần Trạch ngồi trên song cửa sổ, dùng hai tay nâng con rối, nhìn ra màn đêm phía bên ngoài.
Đó là vị trí mà Kiều Vi yêu thích.
Lúc trước kia, khi hai người bọn họ đã làm xong mọi việc, Kiều Vi sẽ lười biếng mở miệng nhờ Tần Trạch đi gọt táo cho cô, sau đó, khoác lên mình một tấm thảm lông và ngồi trên cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài.
Tần Trạch sẽ đứng dựa vào cửa phòng ngủ, thưởng thức đường cong lộ rõ từ góc nghiêng của Kiều Vi, cả dáng người lả lướt duyên dáng của cô ấy nữa.
Lúc này ở nhân gian, bóng đêm yên bình, ánh trăng như hổ phách.
Cũng vẫn là thời khắc ấy, ở thế giới lịch cũ bên kia, ánh trăng màu đỏ treo cao, giống như là đôi mắt của Cổ Thần.
Trong nháy mắt này, thông qua con rối nho nhỏ ấy, cuối cùng đôi vợ chồng gặp phải muôn ngàn trắc trở bọn họ đã có được một thoáng gặp gỡ tâm linh với nhau.
Ở thời điểm hiện tại, thậm chí bọn họ còn không được làm việc cùng dưới một bầu trời, chỉ có thể đưa mắt nhìn lên khoảng không phía xa xa, nghĩ đến một nửa kia chắc cũng đang nhớ đến mình.
Chỉ cần dựa vào thoáng suy nghĩ như vậy ở trong đầu thôi, tựa như cả thế giới hiện thực với đầy rẫy những nhàm chán, lẫn thế giới lịch cũ tràn ngập vặn vẹo kia đều không quá khó để vượt qua.
Một lúc lâu sau, Tần Trạch phục hồi lại tinh thần, bắt đầu quan sát con rối kia thật cẩn thận.
“Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của anh thôi sao? Hình như em vừa gầy hơn lúc nãy một chút đúng không? Là do em làm ra hành vi nào đó nên mới tiêu hao máu thịt hả?”
Con rối không mở miệng nói chuyện.
Từ sau khi nói ra câu “Anh yêu, xin chào anh nha”, con rối này không còn nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Đồng thời, Tần Trạch đã tổng kết ra một quy luật.
Nếu hắn nhìn chằm chằm vào con rối, con rối sẽ không biến mất, cũng sẽ không thuấn di, nhưng chỉ cần hắn chớp mắt một cái thôi, có khả năng con rối này sẽ xuất hiện ở một vị trí ngẫu nhiên nào đó.
Một vị trí cách hắn không xa lắm, và từ nơi ấy, nó có thể nhìn thấy hắn, thật rõ ràng.
Nhưng mà, không phải mỗi lần hắn chớp mắt, con rối kia đều sẽ thuấn di.
Nói một cách đơn giản, nếu như hắn không chớp mắt, con rối chắc chắn sẽ ở yên tại chỗ, nếu như hắn chớp mắt, ngẫu nhiên nó cũng sẽ di chuyển vị trí của mình.
“Đúng là em gầy đi rồi này, anh còn nhớ rất rõ ràng. Tuy cánh tay anh nặn có chút tinh tế, mảnh mai, nhưng không đến mức gầy trơ xương như vậy.”
“Em gầy đi rồi. Đối với em, loại tình huống này là thay đổi tốt hay xấu vậy?”
Con rối không trả lời.
Tần Trạch lại hỏi: “Có phải số lần anh có thể trả lời anh là có hạn hay không? Là thứ gì đó đã hạn chế số lần hành động của em sao?”
“Ví dụ như năng lực của anh? Hay là chức năng? Hoặc là cấp bậc lịch cũ?”
Phải biết rằng, ngoại trừ chức năng, người lịch cũ còn có cấp bậc, mà bản thân cuốn lịch cũ kia cũng có cấp bậc.
Tần Trạch rất tin tưởng và điều này, bởi vì “Chất” mà hắn đạt được có thể phân phối vài điểm đến một trong bốn loại thuộc tính. Nó chia làm “Ngoại khu”, “Tâm linh”, “Lịch cũ” và “Chức năng”.
Hiện tại, hắn có thể tin tưởng rằng, nếu phân phối “Chất” đến “Ngoại khu”, thì thân thể sẽ được cường hóa, nếu phân phối “Chất” đến “Chức năng” thì năng lực chức nghiệp sẽ được cường hóa.
Nhưng “Tâm linh” và “Lịch cũ”, tạm thời hắn vẫn còn chưa quá rõ ràng.
Con rối Kiều Vi vẫn không đáp lại câu hỏi của Tần Trạch.
Tần Trạch suy nghĩ một lát: “Nếu trong những lời anh nói lúc nãy có chỗ nào đúng, em hãy thuấn di một chút trong lần chớp mắt sau của anh nhé.”
Hắn nói xong, lập tức nhắm mắt lại, chờ tới khi một lần nữa mở to mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện ra rằng… Quả nhiên con rối có thuấn di.
Hơn nữa, con rối kia còn trực tiếp thuấn di đến vị trí đặt một cuốn Nhật Lịch, hai chân được tạo thành từ đất sét của nó đang giẫm lên một chữ nào đó trên Nhật Lịch.
Cuốn Nhật Lịch này cũng không phải lịch cũ, mà là Hoàng Lịch bình thường.
Tần Trạch đi đến chỗ để Hoàng Lịch.
Lúc trước, hắn đặc biệt đi đặt người ta làm một cuốn Nhật Lịch có ngoại hình màu bạch kim hoàn toàn giống với lịch cũ, để phòng ngừa tương lai đột nhiên lại phát sinh một loại tình huống nào đó.
Mà bất ngờ … vị trí con rối Kiều Vi đang giẫm hai chân lên lại viết chữ “Kỵ”.
Tần Trạch nói: “Phạm húy hả? Phạm húy có thể giúp em không bị gầy đi, cũng giúp em bổ sung một loại năng lượng nào đó ư?”
Con rối vẫn không nói lời nào như trước, nhưng ở một giây sau, khi Tần Trạch chớp mắt, nó đã thuấn di đến trên vai Tần Trạch.
Tuy không nhận được câu trả lời rõ ràng nhưng dường như Tần Trạch đã nhận định suy đoán này của hắn là đúng rồi.
“Nếu anh đã chế tạo ra em, đương nhiên sẽ không để em bị đói chết. Nhưng em phải nhớ kỹ, em chỉ là một sản phẩm mà anh dùng để gửi gắm nỗi nhớ nhung tương tư trong lòng mình mà thôi.”
“Về bản chất, anh hiểu rất rõ, em vốn không phải là Kiều Vi.”
“Nếu anh thông qua hành vi phạm húy cho em ăn no, thì tương ứng, em cũng phải phát huy ra giá trị của mình, hoặc là bảo vệ anh, hoặc là cung cấp trợ giúp cho anh.”
“Em không phải là vợ của anh, chỉ Kiều Vi mới có thể sai bảo anh làm việc miễn phí, còn em thì không được. Thành giao không?”
“Đúng rồi, vì phân biệt giữa em và Kiều Vi, anh đã quyết định đặt một cái tên cho em, đây là đang cho em một thân phận riêng biệt đó.”
“Em cảm thấy anh nên gọi em là Nhị Nha, Thúy Hoa, A Trân, Tiểu Mỹ hay là Tú Cần đây?”
Con rối yên lặng, tỏ vẻ kháng nghị những cái tên này.
Tần Trạch lập tức cười nói: “Nói đùa thôi, anh sẽ gọi em là Tiểu Kiều nhé.”
Tần Trạch lại chớp mắt, và lần này, con rối lập tức thuấn di đến chữ “Hợp” trên cuốn Hoàng Lịch.
“Ý là thành giao tất cả những nội dung anh vừa nói lúc nãy đúng không?”
Con rối nhanh chóng trở lại trên bàn tay Tần Trạch, có vẻ như đã tiếp nhận thân phận “Tiểu Kiều” này của chính mình rồi.
Đến đây, trong lòng Tần Trạch cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Ngày mùng 7 tháng 4 trôi qua thật nhanh.
Đến 11 giờ 59 phút tối, không cần phải nhìn đồng hồ, giống như Tần Trạch đã thành thói quen, chỉ cần đến thời khắc này, hắn sẽ theo bản năng mà trở nên hứng thú.
“Một ngày cuối cùng, chỉ cần cố gắng vượt qua qua ngày mùng 8 tháng 4 âm tức 26 tháng 5 dương... Là ta có thể trở thành người lịch cũ chân chính rồi.”
Bên cạnh hắn, con rối Tiểu Kiều cũng hưng phấn vô cùng.
Bởi vì nó đói bụng rồi. Rất rất đói.