Tần Trạch lật qua lật lại Nhật Lịch, mới phát hiện chức năng của cô gái này từng được tăng lên một lần, cũng phát hiện ra Nhật Lịch của đối phương đang ở trong thời kỳ ngủ đông.
Tên của cô gái này cũng được ghi chép trên Nhật Lịch, là Lý Thi Vũ.
"Lý Thi Vũ."
"Đúng, đây là tên của tôi, anh cứ gọi tôi là Tiểu Thi cũng được..." Lý Thi Vũ tinh tế quan sát được, sau khi người đàn ông trước mắt chú ý tới màu sắc Nhật Lịch của cô, thái độ đối phương đã dịu đi không ít.
Điều này khiến cho tảng đá trong lòng cô vừa nhẹ nhàng rơi xuống đất, ít nhất cô sẽ không gặp phải nguy hiểm về sinh mệnh.
Bởi vậy, tuy cô vẫn còn sợ hãi, nhưng không có sợ hãi như vừa rồi.
Tần Trạch nói:
"Lần đầu tiên cô có được Nhật Lịch, là khoảng nửa năm trước, lúc ấy phạm huý là … Yêu đương sao?"
"Ừm." Lý Thi Vũ cất giọng nhỏ như muỗi kêu.
Lần đầu tiên Nhật Lịch xuất hiện, sẽ làm mới nội dung phạm huý khiến cho người ta không thể né tránh được.
Hơn nữa, yêu đương có thể né tránh được không?
Nếu nhà gái cho rằng người đàn ông kia rất tốt mà đằng trai cũng dứt khoát mở miệng thổ lộ...
Dưới tình huống không biết gì về Nhật Lịch, lại xuất phát từ khát vọng bản năng, muốn ở cùng một chỗ với nhau, đúng là cả hai không thể né tránh phạm húy thật.
Nhưng cấp bậc là cực khổ… thứ này mang đến cho người ta ẩn ý sâu xa đây.
Nếu cấp bậc là mộ binh, có lẽ còn có thể nói lên rằng chuyện yêu đương của bản thân hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì chướng ngại mà bọn họ gặp được không phải đến từ hiện thực.
Nhưng cực khổ lại có nghĩa là chướng ngại đến từ hiện thực. Hơn nữa cực khổ còn có tính kéo dài.
Có thể thấy được rằng... trong một ngày hôm ấy, thậm chí quãng thời gian thật dài sau này, Lý Thi Vũ đều sống trong thê thảm.
Mà Nhật Lịch lại cho một cô gái chức nghiệp "Gái đứng đường"…
Loại chức nghiệp này, cả trên mặt ý nghĩa về từ ngữ của nó, lẫn trên hoàn cảnh xã hội, đều là chức nghiệp lịch cũ chẳng lấy làm vẻ vang gì.
Qua chuyện này, hoàn toàn có thể suy đoán ra, trong bảy ngày kia, ngoại trừ thê thảm, Lý Thi Vũ còn phải trải qua những chuyện khác càng làm cho người khó có thể thừa nhận nổi.
Tần Trạch không phải thánh mẫu, nhưng đương nhiên, trong lòng hắn vẫn có một chút thiện ý nhất định đối với những người bị cuộc sống hủy hoại.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn lại dịu đi thêm một chút nữa: "Vậy cô hãy nói đi, Nhật Lịch của cô chuyển thành màu xám như vậy từ khi nào?"
Lý Thi Vũ ngẩng đầu, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Trạch: "Chuyển thành màu xám ư? Nó không có bụi nha... ở thời điểm tôi phát hiện ra, nó đã như vậy rồi v."
Tần Trạch có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ biến hóa nào.
Hắn thầm suy đoán, đại khái là sau khi Lý Thi Vũ phạm huý, cô ấy mới phát hiện ra sự tồn tại của Nhật Lịch.
Mà quá trình phạm huý đã khiến cho nội tâm của Lý Thi Vũ có một vài nơi hắc ám.
Cho nên Nhật Lịch vẫn một mực là màu xám trắng, mà không xảy ra quá trình xám hóa…
Nói cách khác, thứ làm trong lòng Lý Thi Vũ xuất hiện trải nghiệm hắc ám kia cũng chính là nội dung phạm huý yêu đương mà cô ấy gặp phải.
Càng hiểu được nhiều điều, giọng nói của Tần Trạch càng trở nên dịu dàng hơn: "Tôi là nhân viên chính phủ. Ừm, cô có thể hiểu là nhân viên an ninh quản lý những người nắm giữ Nhật Lịch."
"Có điều, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không gây tổn thương cho cô. Tuy lúc ban đầu, tôi cho rằng cô đã phạm tội rồi, nhưng hiện tại xem ra, chuyện mà cô làm không quá mức nghiêm trọng, còn không đủ để tôi bắt tạm giam cô."
Kỳ thật Lý Thi Vũ cũng đã đoán được thân phận của Tần Trạch rồi. Hiện giờ, nghe được Tần Trạch nói như vậy, rốt cuộc cô ấy cũng không còn lo lắng nữa.
Thậm chí trong lòng đã trở nên nhẹ nhõm, ung dung hơn. Cô ấy còn bắt chéo chân, không còn dáng vẻ thiếu nữ nhu nhược như trước nữa, ngược lại tư thế này lại mang theo vài phần phong trần, từng trải: "Thì đã nói từ sớm rồi mà đại ca, tôi vẫn luôn tuân thủ luật pháp. Những việc mà tôi làm, nhiều nhất chỉ bị đạo đức lên án thôi, nhưng pháp luật tuyệt đối không quản lý được."
Tần Trạch nói: "Chuyện này không đơn giản vậy đâu. Tôi vốn không đi theo trình tự của pháp luật, nếu tôi cho rằng cô có tội là có thể bắt cô đi ngay. Cho nên hiện tại, tốt nhất là… tôi hỏi cái gì, cô đáp cái nấy."
Những lời này làm Lý Thi Vũ có chút sửng sốt, cô lập tức thu mình lại, từ một con mèo hoang biến thành một chú mèo nhà, lộ ra nụ cười tươi đẹp, nói: "Vậy anh muốn hỏi tôi chuyện gì? Tôi nhất định sẽ chân thành trả lời, thậm chí cả số đo ba vòng cũng có thể nói cho anh biết!"
Sắc mặt Tần Trạch vẫn bình tĩnh như thường, chỉ mang theo một chút ý tứ đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu đối phương: "Nếu cô từ chối trả lời thật, tôi có thể cho con rối của tôi, mạnh mẽ điều khiển khiến cho cô nói lời thật. Không ngại nói cho cô biết, chức nghiệp lịch cũ của tôi là nhà sử học."
"Tôi có thể dễ dàng lấy ra trí nhớ của cô, nhưng đương nhiên, tôi vẫn muốn cho cô một cơ hội để thẳng thắn thành khẩn."
"Nếu thái độ của cô đủ thẳng thắn thành khẩn, tôi sẽ cho phép cô rời đi. Chỉ cần cô cam đoan, về sau khi cô dụ dỗ đàn ông đừng đụng đến những người đã có gia đình. Đừng tùy tiện đi thí nghiệm nhân tính như vậy, thì tôi có thể cho cô tiếp tục sống cuộc đời tự do của mình."
Đương nhiên Tần Trạch không phải nhà sử học, nhưng cô gái đối diện cũng không phải, cho nên hắn dùng một lời nói dối để lừa gạt đối phương một chút cũng không sao.
Lỡ như Nhật Lịch lại cho hắn một chức năng lừa gạt nào đó thì sao?
Đương nhiên, điều quan trọng vẫn là, hắn thực sự không hi vọng cô gái còn có thể cứu được này, trực tiếp mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Cho nên Tần Trạch dứt khoát dùng tới thủ đoạn hơi có chút xấu xa này, chỉ muốn biết được những gì cô gái trước mắt trải qua, đồng thời cũng muốn dựa vào thông tin nhận được để phán đoán xem, loại xu thế ấy có thể làm cho đối phương biến thành người lịch đen hay không.
Nhưng đương nhiên, trong lòng hắn vẫn có một chút —— tôn trọng những gì Lý Thi Vũ đã trải qua, bởi vậy hắn cũng mong muốn Lý Thi Vũ không bị Nhật Lịch ăn mòn.
Về phần khuyên nhủ kỹ nữ hoàn lương, khẳng định là hắn không làm được.