TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 144: Vào Miệng Một Kẻ Ăn Mày Thì Bánh Bao Và Thịt Tôm Hùm Cũng Chẳng Khác Gì Nhau!

Kỳ thật Lạc Thư rất muốn thúc giục Tần Trạch bước nhanh hơn một chút. Nhưng Tần Trạch chẳng những không bước nhanh hơn, ngược lại, sau khi đến phía một trước bức tranh, đột nhiên hắn hoàn toàn dừng chân lại.

Sự xuất hiện của bức tranh này, khiến cho Tần Trạch không thể không thay đổi kế hoạch nằm vùng của mình, đồng thời trong lòng lập tức nảy sinh ra một chút hồi tưởng, mà càng hồi tưởng lại càng có cảm giác vô cùng sợ hãi.

"Lao động thời vụ, trình độ của bức tranh này không tốt, hẳn là có thể phân loại vào chủ nghĩa siêu hiện thực? Nhưng xem đường nét trên bức tranh này, lại thật sự khiến tôi có chút choáng váng, bởi vì người vẽ bức họa này y như đang vẽ cẳng chân của cha tôi vậy, run run không ngừng."

"Hơn nữa nội dung vẽ lại là xúc tu và ánh trăng. Ừm… đúng là cũng có rất nhiều góc độ để lý giải nó, nhưng đúng là kỹ thuật không được tốt lắm."

Lạc Thư nhanh chóng đưa ra đánh giá của mình.

Đây là một bức họa kỳ quái vẽ lại hình ảnh của xúc tu và ánh trăng, đường nét có chút thô ráp và hỗn loạn, và ấn tượng đầu tiên khi người bên ngoài nhìn vào nó, sẽ là tài nghệ của họa sĩ khá vụng về.

Có lẽ người khác thực sự có thể lý giải được nội dung bên trong bức họa này, nhưng Lạc Thư lại không cho rằng một bức tranh với hàm lượng nghệ thuật thấp như thế, có thể hấp dẫn vị nữ Đế kia.

Thậm chí cô ấy còn cho rằng, ở thời điểm sáng tác nên nó, tác giả của bức tranh này đang bị run chân tay. Và một bức họa như vậy thực sự không nên xuất hiện ở trong này.

Cùng thời điểm đó, Tần Trạch bắt đầu tự hỏi càng sâu hơn một chút.

Theo hắn suy nghĩ, bức tranh này có thể bày ở nơi đây, cũng không phải chuyện gì đó quá mức bất hợp lý.

Hắn còn nhớ khi mình còn nhỏ, từng có một lần vào lễ Trung thu, cha dẫn hắn đi qua nhà người khác tặng lễ.

Về món quà lễ khi ấy, cha đã mua một cái bánh trung thu trị giá bảy tệ, rồi bỏ sáu trăm tệ vào trong hộp bánh trung thu kia, rồi mang tặng nhà bọn họ. Ở thời điểm, người của hai nhà cùng nhau ngắm trăng, chẳng một ai trong gia đình kia cảm thấy cái bánh trung thu nọ không ngon, ngược lại bọn họ còn nói bánh trung thu này thật là khác biệt, vừa thơm vừa ngọt.

Có rất nhiều những ví dụ như vậy, kỳ thật lá trà và rượu cũng giống tác phẩm hội họa thôi.

Nhân tố tham khảo lớn nhất mà người ngoài nghề dùng để giám định và thưởng thức tác phẩm hội họa chính là —— giá cả.

Nó càng đắt tiền thì càng đẹp.

Tần Trạch cho rằng, bức tranh này có thể tiến vào phòng triển lãm là một điều đáng châm chọc nhưng cũng không có gì phải quá mức ngạc nhiên.

Hiểu là một chuyện nhưng trên thực tế, tại thời điểm này hắn vẫn không thể rời khỏi vị trí ấy được.

Hắn đã hoàn toàn không có dục vọng muốn quan sát những tác phẩm hội họa khác, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào bức tranh này. Khiến cho Lạc Thư cũng phải hoài nghi có phải cảm ứng giữa hai người bọn họ đã bị chặt đứt hay không, bởi vì cô ấy đã kêu gọi vài lần mà hắn vẫn không hề phản ứng lại.

Cô ấy không hề muốn lao động thời vụ lãng phí cơ hội một cách kỳ lạ như vậy.

Bởi vì theo những gì cô ấy nhận định, thẩm mỹ của vị nữ Đế điện Anh Linh kia sẽ không tệ đến mức đi thưởng thức một tác phẩm hội họa kém cỏi đến thế đâu.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến Lạc Thư thực sự mở rộng tầm mắt.

Không bao lâu sau, một quý bà mặc lễ phục dạ hội màu đen, đội trên đầu một chiếc mũ bằng tơ lụa, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn gắn ngọc lục bảo, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Trạch.

Thân hình của người phụ nữ này cao hơn Tần Trạch một chút, lại cộng thêm chiếc giày cao gót dưới chân, khiến đối phương càng cao hơn bình thường.

Tuy không cảm nhận được uy áp vô hình đến từ người lịch cũ, nhưng đối mặt với quý bà cao gầy kia, Lạc Thư vốn đang ở bên trong công ty, cách hiện trường cực xa, cũng cảm nhận được một chút áp chế không hiểu.

Kể cả khi thông qua khóe mắt của Tần Trạch, Lạc Thư, cô bé nhỏ nhắn chỉ cao chừng 1m59 này, cũng không khỏi cảm thấy hâm mộ khi nhìn thấy quý bà cao một mét tám mấy còn đi giày cao gót.

Lạc Thư không sử dụng định giá doanh nghiệp.

Bởi vì kể cả khi không tiến hành định giá doanh nghiệp, cô cũng có thể đoán được khí trường của quý bà này cực kỳ phù hợp và hiển nhiên —— Người phụ nữ trước mắt chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này.

"Bức tranh này có nơi nào đó rất đặc biệt sao? Lại khiến anh chăm chú quan sát nó tựa như đã nhập thần vậy?" Người phụ nữ có khí chất thành thục, rất giống Du Phi Hồng [1], chợt mở miệng hỏi.

[1] : Du Phi Hồng là một diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất phim, được biết đến nhiều nhất với vai Kim Hồng Tiên Tử Dương Diễm trong Tiểu Lý phi đao.

Tần Trạch giả vờ như có chút ngỡ ngàng nhìn qua, chờ đến thời điểm bắt gặp khuôn mặt của quý bà cao gầy kia, hắn lại giả bộ có chút kinh ngạc như theo bản năng, nhưng biểu hiện cũng không khoa trương, một chút kinh ngạc vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đối phương chỉ thoáng lướt qua, vô cùng ngắn ngủi.

"Cô đang hỏi tôi ư?"

"Đúng vậy. Anh không biết là tài nghệ của họa sĩ vẽ nên bức tranh này vô cùng vụng về sao?" Quý bà cao gầy nói.

"Ừm, tài nghệ vụng về, cũng chỉ hơn một chút so với những bức phác họa trị giá 25 tệ bên đường."

"Vậy vì sao anh lại đứng trước mặt bức họa này lâu như vậy? Có phải anh đang tự hỏi nguyên nhân khiến nó tồn tại ở nơi này không?" Người phụ nữ lại mở miệng nói, giọng điệu đã lạnh hơn một phần.

"Không phải, tôi có thể hiểu được vì sao bức tranh này lại ở chỗ này, dù sao, giám định và thưởng thức nghệ thuật cũng là chuyện rất chủ quan. Vào miệng một kẻ ăn mày thì bánh bao và thịt tôm hùm cũng chẳng khác gì nhau." Tần Trạch nói đến đây, lại thoáng tạm dừng một lát mới tiếp tục: "Tôi chỉ đưa ra một giả định, những nhánh xúc tu này sừng sững mọc lên từ mặt đất, tạo thành những đường nét hỗn loạn trên bức họa này, còn ánh trăng treo cao trên bầu trời lại giống như một con mắt thật lớn... Cô nói xem, vì sao họa sĩ nọ lại vẽ ra nội dung như vậy?"

Tần Trạch lập tức tung ra vấn đề. Nhưng hắn đã sớm tìm được đáp án cho vấn đề này. Bởi vì hoạ sĩ nọ—— đã nhìn thấy khung cảnh trong tranh.