Trong nháy mắt khi Tần Trạch nhìn thấy nụ cười tươi này, hắn lập tức hiểu được, quả nhiên cao tầng của điện Anh Linh đều là một lũ kẻ điên.
Cái gì mà khí chất mỹ nhân, cái gì mà cử chỉ bình thường kia… toàn bộ đều là giả!
Hắn muốn phá toang cửa xe nhảy xuống dưới chạy trốn, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bỗng nhiên Cao Tĩnh Chi bắt lấy cánh tay Tần Trạch, điên cuồng nói: "Tần Trạch, anh sẽ cảm kích tôi, anh sẽ nhìn thấy một thế giới bị tàn phá!"
Mẹ nó, con đàn bà điên này!
Cao Tĩnh Chi đã sớm không còn là người phụ nữ có khí chất thành thục như lúc ban đầu gặp gỡ, hiện tại cô ta y như một giáo đồ cuồng nhiệt, đam mê.
Ngay trong nháy mắt, khi Cao Tĩnh Chi chạm vào Tần Trạch, hai nhánh xúc tu to tướng kia cũng lập tức trở nên dài hơn, quấn quanh ở trên người Tần Trạch.
Tần Trạch quan sát... tỷ lệ ngoài ý muốn trên đầu mình thông qua kính chiếu hậu, nhưng giá trị này không có bất cứ biến hóa nào.
Bỗng nhiên hắn phản ứng lại: "Hóa ra loại tình huống này, không được gọi là ngoài ý muốn sao?"
Giây tiếp theo, Tần Trạch cùng với Cao Tĩnh Chi đã bị kéo vào bên trong bức tranh.
Chiếc SUV không người điều khiển suýt chút nữa đã đâm vào chướng ngại hai bên đường, nhưng hai bóng người từ trên trời giáng xuống, lại mạnh mẽ ngăn chặn chiếc xe kia
Cuối cùng Giản Nhất Nhất và Lam Úc cũng đến hiện trường.
Hai người bọn họ nhanh chóng khống chế chiếc xe, nhưng trên xe lại không có lấy một bóng người, chỉ có một phần bản gốc tranh vẽ đã biến thành trống rỗng.
Tần Trạch đột nhiên biến mất, cũng không khiến cho hai vị vương bài này cảm thấy vô cùng kích động, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Lam Úc tiến vào bên trong xe, trông thấy bản gốc tranh vẽ đã biến thành trống rỗng nọ, ở bên cạnh bức tranh kia, còn có một con rối chân thật đến dị thường.
"Tần Trạch bị, kéo vào trong, bức tranh."
Con rối này là Tiểu Kiều, Tần Trạch trải qua nguy cơ, khiến cho nó càng tiến thêm một bước đạt đến trình độ có được sinh mệnh chân chính. Nhưng lúc này, nó phải che giấu toàn bộ những biến đổi của bản thân, thậm chí còn cố ý nói chuyện không được trôi chảy, để ngụy trang chính mình.
Lam Úc và Giản Nhất Nhất cũng không xa lạ với Tiểu Kiều.
Thông qua báo cáo công tác của Trình Vãn, hai người đều biết, Tần Trạch có một con rối.
Con rối nọ được hắn nặn ra dựa trên hình tượng của bà xã nhà mình, nên vô cùng xinh đẹp lại mang theo vô vàn tà tính. Nó có thể mở miệng nói chuyện, tựa như vẫn còn năng lực gì đó khác nữa.
Nhưng hai người đều cho rằng, sở dĩ con rối này chân thật đến vậy, bởi vì nó mang theo đặc tính do phạm huý cấp bậc vặn vẹo mang đến. Thêm nữa, bản thân nó chính là kết quả của nỗi tương tư mà Tần Trạch dành cho người vợ đã qua đời của mình.
Cho nên sự tồn tại của con rối ở nơi này, không khiến cho Lam Úc và Giản Nhất Nhất nghĩ đến Kiều Vi, càng không liên tưởng đến tình huống của cô ấy có đặc thù hay không.
Con rối Tiểu Kiều không thèm nhắc lại nữa. Lúc trước, nó vẫn một mực trốn ở một nơi có thể nhìn chằm chằm vào Tần Trạch.
Bởi vì vị trí quá mức bí mật, trên người lại không có khí tức của người sống, cho nên ngay cả Cao Tĩnh Chi cũng không chú ý đến nó.
Rất nhanh, lực chú ý của Lam Úc và Giản Nhất Nhất đã rời khỏi con rối Tiểu Kiều.
Giản Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào tấm bản gốc tranh vẽ trước mặt, có chút đăm chiêu, nói: "Tiểu Ngọc, để cho cảnh sát phong tỏa con đường này đi."
"Được." Lam Úc cũng không hỏi Giản Nhất Nhất đang muốn làm cái gì, nhưng gã biết, bản thân là thành viên vương bài của tổ chức chính phủ, Giản Nhất Nhất không thể tùy ý mặc kệ cho người của điện Anh Linh bắt cóc Tần Trạch đi.
Giản Nhất Nhất nhanh chóng bày ra toàn bộ bức tranh trống rỗng kia, sau đó, lấy bút vẽ tới.
...
...
Nơi không biết.
Tần Trạch vừa mở hai mắt, đã lập tức theo bản năng sờ về phía cổ mình, hắn có thể cảm nhận được vết siết rõ ràng trên cổ.
Nhưng vào thời khắc ấy, hắn cũng bất chấp đau đớn, bởi vì ngay khi hai mắt mở ra, hắn đã nhìn vầng trăng máu khổng lồ treo trên bầu trời.
Hoặc là nói, một đôi mắt khổng lồ màu đỏ tươi.
Thậm chí vào thời khắc này, hắn còn không rảnh để đi cảm thán rằng mình vừa chân chính xuyên vào bên trong một bức hoạ cuộn tròn, cùng với trầm trồ vì hóa ra dưới một hành vi đặc thù nào đó, người lịch cũ hoàn toàn có thể thông qua vặn vẹo mà đạt tới hiệu quả của mộ binh.
Đối với người đã từng tiến vào quá thế giới lịch cũ như hắn, đúng là cảnh tượng trước mắt làm hắn cực kỳ rung động, nhưng cũng không quá mức khó thừa nhận.
Tần Trạch đưa mắt nhìn lại rồi ngay lập tức nói không nên lời. Bởi vì nơi này có cực kỳ nhiều xúc tu, chúng lại dài đến mức liếc mắt một cái hoàn toàn không nhìn thấy điểm đầu, giống như một ngọn núi cao sừng sững, kéo dài tới tận phía chân trời, nhiều không sao đếm xuể.
Như thể cả thế giới này đều là sản phẩm được tạo thành từ những xúc tu này vậy.
Và cả khung cảnh bên trong bức hoạ cuộn tròn của Cao Tĩnh Chi lẫn bên trong trí nhớ của Lê Lộ, đều chỉ là một góc của ngọn núi băng này.
Chờ đến khi bản thân thực sự đứng tại nơi đây, Tần Trạch mới có thể chân chính cảm nhận được sự bao la, hùng vĩ của nó.
Tần Trạch khiếp sợ nhìn về phía không trung.
Kỳ thật vầng trăng máu kia chính là một con mắt khổng lồ, nhưng hiện tại nó đang nhắm chặt.
"Cảnh tượng thật là tươi đẹp! Phán đoán của ta là chính xác rồi! Ha ha ha... Phạm huý lại thật sự trợ giúp ta tiến vào thế giới trong bức họa, đây là một lối đi nhỏ bị che giấu!"
"Sẽ không sai! Đây chính là nơi kia ở trong thế giới lịch cũ!"
Bỗng nhiên giọng nói của Cao Tĩnh Chi truyền đến.
Tần Trạch quay đầu, lập tức bắt gặp Cao Tĩnh Chi cũng mang theo vẻ mặt khiếp sợ nhìn ngó khắp nơi, nhưng rất nhanh vẻ kinh ngạc trên mặt Cao Tĩnh Chi đã chuyển thành mừng rỡ.
Có điều, giọng nói của Cao Tĩnh Chi làm Tần Trạch cảm thấy tình huống này có chút không thích hợp.
Nó đúng là giọng nói của Cao Tĩnh Chi, nhưng nó truyền đến tai hắn lại hoàn toàn không giống với cách đối thoại thông thường.
Hình như âm thanh này không truyền đến từ vị trí cô ta ở phía bên cạnh hắn, mà truyền đến từ một nơi rất xa nào đó.