"Hiện tại có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Cao Tĩnh Chi bị bắt rồi sao? Và vì sao bỗng nhiên tôi lại từ bên trong bức hoạ cuộn tròn ấy trở lại hiện thực?" Tần Trạch nhìn về phía Giản Nhất Nhất, lập tức hỏi.
"Đa tạ vì anh đã hiểu cho chúng tôi, Tiểu Trạch. May mắn lần này hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng coi như tôi đã cứu được anh rồi."
Giản Nhất Nhất cất giọng nhã nhặn nói: “Ở
"Kết hợp với lời mời đặc thù mà Cao Tĩnh Chi dành cho anh, cùng với lời nhắc nhở từ con rối của anh, chúng tôi lập tức suy đoán, có lẽ anh thật sự bước vào trong bức tranh kia rồi."
“Đúng là có một vài loại vặn vẹo, khi phối hợp với hành vi riêng, có thể sinh ra hiệu quả tương tự như mộ binh."
"Ví dụ như mấy người lần này, đã bị lực lượng của vặn vẹo kéo vào thế giới trong bức tranh. Trước kia cũng có những ví dụ cùng loại rồi, còn có người bởi vì kiêng kị đọc mà bị kéo vào bên trong thế giới văn tự."
Tần Trạch tò mò hỏi: "Vậy tôi trở về như thế nào?"
Người trả lời chính là Lam Úc, Lam Úc nói: "Anh đã quên Giản Nhất Nhất là hoạ sĩ rồi? Anh ấy cho rằng sở dĩ bức hoạ cuộn tròn biến thành trống rỗng như vậy, là bởi vì thế giới trong bức họa bị kéo vào thế giới lịch cũ, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp đưa nó trở về."
Tần Trạch trừng lớn con mắt, nhưng rất nhanh đã đoán được kết quả: "Tổ trưởng là hoạ sĩ, năng lực của anh ất chính là đưa những sự vật trong bức tranh đến hiện thực. Khó trách lúc ấy, tôi lại có cảm giác một thứ lực lượng nào đó đang tham gia vào thế giới kia..."
"Tổ trưởng, anh đúng là Thần! Tôi thực sự không nghĩ tới năng lực của hoạ sĩ còn có thể dùng như vậy?"
Giản Nhất Nhất mỉm cười nói: "Lúc ấy, tôi cũng chỉ thử nghiệm một phen thôi. Bởi vì sau lúc hai người bước vào thế giới trong bức tranh, hình vẽ trong tranh lập tức biến mất, cho nên tôi nghĩa rằng, nếu mình có thể tái hiện lại hình ảnh của anh trong bức tranh ấy, có lẽ sẽ đủ khả năng đưa được anh từ thế giới trong bức tranh kia trở về."
Nghe đến đây, từ tận đáy lòng Tần Trạch thực sự bội phục loại năng lực liên tưởng này của đối phương.
Lại nói, khi đối phó với quỷ dị, trong đầu nhất định phải có sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, thậm chí còn phong phú đến mức hoang đường.
Và dường như trên phương diện này, Giản ma ma cũng không hề thua kém hắn.
Giản Nhất Nhất lại bổ sung thêm một chút chi tiết: "Kỳ thật, tình huống còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của tôi. Nói đến đây mới nhận ra, đúng là chuyện vừa rồi có chút quỷ dị thật."
"Khi tôi thử vẽ hình ảnh của anh, chợt có cảm giác bức vẽ kia... đang bài xích anh."
"Cảm giác này rất giống đang chơi Điệp Tiên (cầu cơ), là tay của tôi tự nhiên động, giống như có một loại lực lượng nào đó đang giúp tôi nhanh chóng vẽ nên hình ảnh của anh."
"Hơn nữa, tư thế của anh lúc ấy chính là dang rộng hai tay, che chắn phía trước một người nào đó. Điều này làm cho tôi thực sự khó hiểu."
Tần Trạch nghe đến đó cũng cảm thấy sửng sốt. Ban đầu hắn cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận một hồi, hắn mới giật mình hiểu ra —— là con mắt trăng máu đang bài xích hắn!
Bởi vì hắn quá mức nhỏ yếu, ngược lại đã khiến cho con mắt trăng máu kia không làm gì được hắn.
Cho nên nó vô cùng hi vọng hắn mau chóng cút ngay đi.
Đáp án này làm Tần Trạch cảm thấy khá buồn cười.
Thứ kia chỉ cần liếc mắt nhìn Cao Tĩnh Chi một cái, lại khiến cho cường giả mang danh hiệu Mary Tanh Máu của điện Anh Linh, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thống khổ không sao chịu nổi.
Chỉ sợ ngay cả tồn tại như tổ trưởng cùng với Lam Úc cũng khó mà ngăn cản được. Thậm chí chênh lệch giữa hai bên còn không chỉ đơn giản là một cấp bậc.
Nhưng ở thời điểm đối mặt với hắn, dạng quái vật này lại bày ra một loại hình ảnh sống động mang ý nghĩa như: "Thứ bug quỷ quái kia, mau cút khỏi địa bàn của ta!".
Cho nên ngay tại thời điểm Giản Nhất Nhất thử dùng loại biện pháp thô sơ, ấu trĩ, muốn kéo hắn ra khỏi bức tranh kia—— con mắt trăng máu trong bức tranh cũng vội vàng trợ lực, nhiệt tình giúp đỡ Giản Nhất Nhất để miêu tả ra tư thế chính xác của hắn...
Vì thế, thành viên vương bài của tổ chức chính phủ cùng với một tồn tại nghi ngờ là Tà Thần của thế giới lịch cũ kia, đã hoàn thành một lần liên thủ vượt giới, nhằm một mục đích đó là đá hắn ra khỏi khu vực đầy rẫy những xúc tu kia.
Đáp án thực sự làm Tần Trạch muốn dở khóc dở cười.
"Mặc kệ nói như thế nào, nhưng không có sự hỗ trợ của tổ trưởng, khẳng định là tôi không thoát được nơi đó. Không thể không nói, tư duy của tổ trưởng anh rất linh hoạt, không hề cứng nhắc. Anh đúng là một đồng đội đáng tin cậy."
Giản Nhất Nhất áy náy cười: "Không cần, ngược lại … tôi mới là người nên giải thích, tại vì tôi an bài nhiệm vụ mà anh rơi vào hiểm cảnh."
Tần Trạch nói: "Đúng rồi, Cao Tĩnh Chi đâu?"
Lần này, người trả lời vấn đề của hắn chính là Lam Úc. Chỉ nghe Lam Úc lắc đầu nói: "Cao Tĩnh Chi còn rời khỏi bức hoạ cuộn tròn kia sớm hơn anh."
Tần Trạch nhướng mày hỏi: "Các anh phán đoán loại chuyện này dựa vào điều gì chứ? Rõ ràng tại thời điểm tôi còn ở bên trong bức tranh kia, Cao Tĩnh Chi đã rơi vào một loại trạng thái không thể hành động được rồi, làm sao cô ta có thể rời đi trước tôi được? Hơn nữa, tôi được hai người cứu ra, còn cô ta?"
Tần Trạch còn nhớ rất rõ ràng, ngay lúc đó Cao Tĩnh Chi đã rơi vào trạng thái thống khổ không chịu nổi, ký ức triệt để hỗn loạn, làm sao và bằng cách nào, cô ta có thể rời đi được?
Lam Úc giải thích: "Bởi vì ở trong quá trình anh hôn mê, Cao Tĩnh Chi đã gửi cho anh một đoạn tin ngắn. Dựa vào nội dung tin ngắn kia, chúng tôi đã xác định được chuyện cô ta rời đi trước anh là điều không thể nghi ngờ."
Tần Trạch lập tức ý thức được chuyện này không thích hợp: “Nội dung là gì?"
Lam Úc trực tiếp đưa chiếc di động thứ ba cho Tần Trạch, đó cũng chính là chiếc di động được hắn tạm thời dùng để đăng ký ở phòng triển lãm tranh.