Lam Úc có ý đồ muốn dùng thân thể mình đi ngăn cản người đưa tin, nhưng lần này, người đưa tin lại dừng chân.
Ánh mắt gã không nhìn về phía Lam Úc, nhưng đúng là gã đã nghe vào tai lời nói của Lam Úc rồi.
Và ở thời khắc tiếng bước chân đủ để gây ảnh hưởng làm cho trái tim kẻ khác phải ngừng đập kia dừng lại, mọi người đều cho rằng người đưa tin đã bị ngăn cản.
Nhưng loại tình huống này cũng chẳng kéo dài được quá lâu.
Khoảng năm giây sau, người đưa tin lại tiếp tục bước đi. Thân thể gã lại hư vô hoá, trực tiếp xuyên qua người Lam Úc.
Lam Úc muốn hành động, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được. Gã không có mất đi ý thức như Đỗ Khắc, nhưng không thể động đậy nổi.
Người đưa tin đã đi tới cửa. Cửa phòng bệnh vẫn không đóng.
Tần Trạch đối diện ánh mắt với người đưa tin, có điều ánh mắt của người đưa tin bị chiếc kính râm thật lớn hoàn toàn che phủ, khiến hắn không thể nhìn thấy gì.
Có thể nhận thấy, khi đối mặt với người đưa tin, một tồn tại mạnh như Lam Úc cũng không có biện pháp làm gì đối phương, chỉ có thể dùng ngôn từ đi khuyên can. Và hiện giờ ở trước người Tần Trạch, cũng chỉ còn lại một vách ngăn cuối cùng là Giản Nhất Nhất.
Kỳ thật Giản Nhất Nhất cũng không lựa chọn giao thủ cùng người đưa tin, đó là chuyện vô nghĩa, đương nhiên, nếu mọi chuyện thực sự tồi tệ đến trình độ nhất định phải giao thủ, gã cũng sẽ thử một phen.
Nhưng một màn vừa rồi đã làm Giản Nhất Nhất tin tưởng rằng, lời nói của Lam Úc có hiệu quả, người đưa tin dừng bước chân nghĩa là đối phương cũng biết cân nhắc lợi hại.
Kỳ thật Giản Nhất Nhất cũng tin tưởng, qua lời nói của Lam Úc, khả năng người đưa tin lựa chọn giết người đã giảm xuống không ít.
Đương nhiên, gã vẫn sẽ tiếp tục làm giảm xuống khả năng này.
Giản Nhất Nhất bình tĩnh nói: "Đồng nghiệp của tôi đã nói ra điểm lợi hại trong chuyện này rất rõ ràng rồi, tôi cũng sẽ nói thêm một chút."
"Người đưa tin đại nhân, hiện tại quyền lựa chọn đang nằm trong tay anh, và không cần biết anh sẽ lựa chọn giết chết Tần Trạch, hay là xóa đi ký ức của anh ấy, đều xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi hi vọng dưới tình huống không cần thiết, anh đừng lựa chọn giết chết đối phương."
"Lời này không phải là thỉnh cầu. Anh có thể hiểu đây là uy hiếp. Uy hiếp đến từ chính cá nhân tôi."
Đương nhiên người đưa tin không hề e ngại uy hiếp.
Ngay tại thời điểm gã đang muốn tiếp tục bước chân đi, lại nghe Giản Nhất Nhất nói: "Tôi đoán anh sẽ không để chúng tôi vào trong mắt. Nhưng anh cần phải để thời gian vào trong mắt."
Ánh mắt Giản Nhất Nhất chuyển thành vô cùng sắc bén, nhưng ý cười trên khóe miệng vẫn nở rộ như trước: "Tôi đã biết được một chút tình báo từ trong chiếc bảng đá tại thế giới lịch cũ."
"Nó cho thấy rằng anh không thể chủ động giết chết bất cứ ai, trừ phi người kia khởi xướng công kích đối với anh, hoặc đối phương vi phạm nguyên tắc giữ bí mật về nội dung bên trong bản thảo lịch Hoàng Kim."
"Cho nên anh không thể giết chết tôi."
"Chia sẻ với anh thêm một chút, tôi là kẻ rất lười biếng, nhưng nếu đồng nghiệp của tôi chết đi, tôi sẽ không tiếc hết thảy mọi giá để trở nên mạnh mẽ, dù thu hoạch lực lượng từ mấy cấm địa bên trong thế giới lịch cũ kia."
"Đúng là giữa tôi với anh vẫn còn chênh lệch, nhưng xin anh hiểu rõ một điều—— trên thế giới này, chẳng có mấy người sưu tầm được nhiều bản thảo hơn tôi đâu."
"Nói cách khác, tôi chính là một trong số những người đã đến gần nhất với những bí mật kia. Nếu bí mật bên trong cấm địa kia nhất định sẽ bị một số người đến tháo gỡ, cũng như nếu có một ngày, một nhóm người nào đó sẽ lợi dụng tin tức bên trong bản thảo để chắp vá thành manh mối hoàn chỉnh về lịch cũ—— thì khẳng định rằng, trong số những người ấy, có tôi."
Tuy những lời nói này vẫn chỉ là uy hiếp trên đầu môi chót lưỡi, bởi vì suy cho cùng, một cường giả mạnh mẽ như Giản Nhất Nhất vẫn không đủ khả năng quyết đấu cùng người đưa tin... nhưng người đưa tin lại dừng bước.
Và đây là lần đầu tiên gã di chuyển ánh mắt khỏi Tần Trạch.
Giản Nhất Nhất thấy người đưa tin đã chịu nhìn về phía mình, lập tức mỉm cười vẫy vẫy tay.
Bầu không khí xung quanh như bị đọng lại.
Người đưa tin không hề nhúc nhích, sững sờ như một pho tượng.
Quá trình này giằng co chừng mười giây, cuối cùng người đưa tin lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Tần Trạch.
Nhưng lần này, cảm giác của Tần Trạch đã có sự khác biệt, tựa như bản thân hắn vừa biến thành trong suốt, hoàn toàn bị ánh mắt sau chiếc kính râm kia xuyên thủng rồi, giống như bên trong cơ thể hoàn toàn không có chỗ cho bất cứ bí mật gì khác.
Hết thảy những chuyện này chỉ phát sinh ngay trong khoảnh khắc ấy, chỉ mấy hô hấp, hắn lại có cảm giác mình đã bị người đưa tin hoàn toàn nhìn thấu.
Người đưa tin không tiếp tục tiến lên phía trước nữa, thay vào đó, gã mở cặp tài liệu, lấy ra một phần văn kiện.
"Người lịch cũ Tần Trạch, anh đã nghe được nội dung không nên nghe, xin hãy ký tên vào phần văn kiện này, bảo đảm nội dung kia đã bị anh quên sạch."
Ở thời điểm nghe được người đưa tin nói ra những lời này, tảng đá trong lòng mọi người đều rơi xuống đất.
Bởi vì những lời này có nghĩa là… Tần Trạch không cần phải chết trong tay người đưa tin.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt hết lưng Trình Vãn, cả người bình tĩnh lại, gã bắt đầu há mồm thở dốc.
Tại một khắc này, ở một nơi xa hơn, nhóm thành viên phi chiến đấu của tiểu đội đang thấp thỏm quan sát tình huống bên trong bệnh viện, cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Kỳ thật, dù Giản Nhất Nhất cùng với Lam Úc có giải nghĩa lợi và hại, có dùng tương lai ra làm lợi thế đánh bạc hay không —— Tần Trạch đều có tỷ lệ sống sót.
Hơn nữa, tỷ lệ sống sót của hắn vẫn cao hơn tỷ lệ bị tiêu diệt.
Có điều, đối với đám người Giản Nhất Nhất, tỷ lệ này còn chưa đủ, bọn họ vẫn phải gia tăng nó thêm một chút nữa.
Cho nên, phân tích lợi và hại, cũng như đánh bạc tiềm lực và uy hiếp trong tương lai… chỉ nhằm một mục đích duy nhất, là làm cho khuynh hướng lựa chọn của người đưa tin trở nên rõ ràng hơn một chút mà thôi.
Tần Trạch không chút do dự, lập tức tiếp nhận văn kiện thỏa thuận kia.