TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 203: Đạo Cụ Trữ Vật!

"Dựa trên một ý nghĩa nào đó, bó đuốc và Tiểu Kiều đều là thứ ta đạt được từ phạm huý."

Tần Trạch không phản ứng lại Tiểu Kiều, chỉ bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trong ngày hôm nay.

Dựa vào câu nói cuối cùng của Kiều Vi, có vẻ như cô ấy còn phải ở lại thật lâu bên trong thế giới lịch cũ nữa.

Tần Trạch cũng không vội, ít nhất là hắn đã chân chính gặp được Kiều Vi rồi, tương đương với điều mà hắn vẫn luôn sợ hãi… cuối cùng cũng không xảy ra.

Qua chuyện này, hắn cũng ý thức được Kiều Vi và mình chênh lệch quá lớn.

Tuy vào thời điểm ấy, hắn chỉ có thể dùng thị giác kỳ thủ quan sát mọi người bên dưới, nhưng vẫn có thể cảm nhận được người mà Kiều Vi công nhận là đủ khả năng đối địch với mình chính là tổ trưởng.

Có điều… tổ trưởng là nhân vật như thế nào chứ?

Gã chính là người sở hữu thuộc tính tiếp cận giá trị max.

Nhưng đương nhiên, Tần Trạch cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu.

Theo hắn, đuổi theo phía sau một người cũng là một chuyện vui vẻ, chỉ cần khoảng cách vẫn đang dần dần thu hẹp lại, thì đuổi theo như vậy càng giống một loại chinh phục hơn.

Hắn vốn rất thích chinh phục Kiều Vi, cho nên cũng càng thích thứ cảm giác đuổi theo này.

Đến đây, Tần Trạch chợt nhìn về phía chiến lợi phẩm của mình: "Bó đuốc quá lớn, không thể mang nó theo bên người. Nếu nó cũng giống như phối phương trong tay ta thì tốt rồi."

Chiến lợi phẩm thứ hai của Tần Trạch chính là phối phương người nuôi tằm.

Hắn đã xem qua nội dung phối phương, và phát hiện muốn trở thành người nuôi tằm thật là khó khăn.

Cần phát động hành vi phạm huý đặc thù· kỵ xua đuổi côn trùng, hơn nữa, cấp bậc của kỵ này phải đạt tới vặn vẹo.

Lại cần phát động hành vi xu hợp đặc thù · hợp nuôi dưỡng.

Nhưng chưa hết, vẫn cần sưu tập đôi mắt của hai ngàn con tằm màu trắng, rồi cần ở chung nửa tháng với hai ngàn con tằm màu trắng kia.

Đồng thời còn phải vượt qua ba ngày trong tình trạng toàn thân luôn bị sợi tơ tằm quấn quanh.

Đương nhiên, người đạt được phối phương sẽ có xác suất phát động hành vi Nhật Lịch liên quan đến nó cao hơn người lịch cũ khác không ít.

Nhưng xét về tính tổng thể, điều kiện này vẫn vô cùng khó thực hiện.

Thậm chí còn khó so sánh được, rốt cuộc chiến thắng lời thì thầm để đạt được chức nghiệp thứ hai và thông qua phối phương đạt được chức nghiệp thứ hai, loại nào càng khó khăn hơn.

"Không biết lúc trước tổ trưởng đã chiến thắng lời thì thầm, hay là dựa vào phối phương? Nếu là phối phương... chẳng biết anh ấy đã trải qua hành vi khó có thể hoàn thành đến mức nào?"

Ừm… nói gì thì nói, cuối cùng Tần Trạch cũng thu được phối phương rồi.

Hơn nữa, dù yêu cầu của nó khó khăn đến quá đáng, nhưng đối với không ít người chưa có chức nghiệp thứ hai, giá trị của thứ này vẫn vô cùng cao, và điều bọn họ cần làm đơn giản chỉ là hao phí thời gian đi thực hiện yêu cầu của nó mà thôi.

Có lẽ năng lực của người nuôi tằm là hệ triệu hồi. Nhưng căn cứ vào những gì bọn họ từng trải qua tại Tháp Tằm, nói không chừng, năng lực này chính là điều khiển sợi tơ tằm tiến hành công kích và khống chế địch nhân.

Kỳ thật đây cũng là một chức nghiệp chiến đấu không tồi.

Nhưng Tần Trạch không qúa coi trọng nó, bởi vì hắn cũng không quá cần phải có chức nghiệp thứ hai.

"Nếu có hội đấu giá của người lịch cũ, có lẽ ta có thể mang nó đi bán đấu giá. Mặt khác, nói không chừng tay thợ rèn có danh hiệu Âu Dã Tử kia cũng sẽ cần này."

Tổng kết lại, thu hoạch của Tần Trạch sau lần phạm húy này tương đối phong phú, một tấm phối phương chức nghiệp thứ hai giá trị liên thành và một bó đuốc.

Mà đó còn chưa phải toàn bộ thu hoạch của hắn.

Bởi vì ở thời điểm sau 12 giờ, khi một ngày mới đến, Tần Trạch tin chắc rằng lần phạm huý này của hắn sẽ có thêm thù lao ngoài định mức.

Nhưng một ngày bận rộn vẫn chưa chấm dứt.

Ở thời điểm 11h rưỡi, Giản Nhất Nhất tới nhà Tần Trạch.

"Tổ trưởng, sao anh lại đến đây vào lúc này? Úc, mời vào." Tần Trạch mở cửa ra, trông thấy Giản Nhất Nhất đang cầm trong tay một hầu bao [1] kỳ quái.

[1] : hầu bao là túi bao tử đeo hông, hoặc đeo chéo, thường dành cho nam sử dụng.

Giản Nhất Nhất cười nheo mắt nói: "Tiểu Trạch, lần phạm huý này tiến triển không tồi, anh đã thu hoạch rất nhiều. Lần này tôi đến để tặng tín vật cho anh."

Tín vật này là tín vật của Song Đầu Cự Nhân nhất tộc, bên trong ẩn giấu lối vào lãnh địa của Trị Thần.

Rất có khả năng lúc trước Cao Tĩnh Chi tiến vào Tinh Hồng Nguyệt Nhãn, cũng thông qua một con đường như vậy.

Có vẻ như những khu vực này đều ẩn giấu khả năng biến cường nào đó.

Giản Nhất Nhất đưa tín vật dạng mảnh vuông ra, giao cho Tần Trạch.

"Hẳn là lối vào ẩn giấu ở bên trong, nhưng lãnh địa của Trị Thần là một trong những nơi nguy hiểm bậc nhất tại thế giới lịch cũ. Tôi chưa xem qua thứ này đâu. Chờ lát nữa, tự anh tới cân nhắc đi."

"Nhưng tôi dặn một chút, trước khi bản thân không nắm chắc, tốt nhất là đừng tùy tiện xông vào lãnh địa của Trị Thần."

"Đúng là lần này khác với lần anh đi qua lãnh địa của Trị Thần đọa lạc lúc trước, không có nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn khó có thể cam đoan được, rốt cuộc bên trong có tồn tại quy tắc kỳ lạ nào đó hay không."

Tần Trạch gật gật đầu, lại không khỏi chỉ về phía hầu bao trong tay Giản Nhất Nhất:

"Tổ trưởng, món đồ chơi này là?"

"À, nó là đạo cụ trữ vật, anh có thể cầm nó. Đây là đồ vật lịch cũ, tác dụng của nó là dung nạp thứ vượt quá dung tích bề ngoài."

Giản Nhất Nhất đùa nghịch cái hầu bao màu đen bên trên có hoa văn bằng da, kiểu dáng nhìn cũng không tệ, mang ở trên người sẽ không làm người ta chú ý.

Sau khi mở hầu bao ra sẽ có một con mắt. Chờ đến lúc con mắt này mở ra, nó sẽ chăm chú nhìn vào vật phẩm chuẩn bị được cất chứa vào trong đó.

Cần phải để con mắt nọ xác định là có thể dung nạp vật phẩm, mới có thể nhét vật phẩm ấy vào trong bao.

Tần Trạch cảm thấy thứ này rất thú vị, bởi vì "Mắt" lại là nguyên tố quan trọng để cấu tạo nên vật quỷ dị này.

Trước mắt, Tần Trạch đã trông thấy con tằm màu trắng có đầy mắt trên mình, cùng với cái lá cây có mọc ra con mắt.

Chưa biết chừng trong tương lai, hắn còn có thể gặp được những nguyên tố quỷ dị khác nữa.