TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 208: Đừng Trả Lời, Không Chỉ Đừng Nói, Càng Đừng Lên Tiếng!!!

Người đưa tin không thích trả lời câu hỏi, nhưng có vẻ như gã cảm thấy vấn đề này có liên quan nhất định với Tần Trạch, vì thế mới nói: "Từng có một người. Cô tra thành công tránh thoát khỏi quá trình đuổi giết của tôi, nhưng cô ta cũng phải trả giá, thêm nữa là hứa hẹn sẽ không tiếp tục tiết lộ nội dung của bản thảo lịch Hoàng Kim và tiếp nhận ủy thác của tôi."

Tần Trạch trừng lớn con mắt, đương nhiên là hắn không nghe ra người trong người đưa tin kia là nam hay nữ [1], hắn chỉ để ý duy nhất một điểm là thật sự có người còn sống thoát khỏi tay người đưa tin. Hơn nữa, đối phương cũng tiếp nhận ủy thác của người đưa thư như hắn.

[1] : Người đưa thư nói là nàng - 她 nhưng mà từ nàng và hắn (他) trong tiếng Trung đều được đọc là tā. Cho nên Tần Trạch mới không biết đối phương là nam hay nữ.

Như vậy người đưa tin ủy thác cho hắn, có phải vì hắn và người kia... Có tính tương tự nào đó hay không?

Hoặc là, tính liên hệ?

Tần Trạch tiếp tục thăm dò: "Người kia là ai, tôi có quen không?"

Câu hỏi này đã được tính là vấn đề thứ hai rồi, cho nên người đưa tin không trả lời Tần Trạch, nhưng đôi mắt sau chiếc kính râm kia đã chăm chú nhìn Tần Trạch một giây.

Giây tiếp theo, ánh mắt nọ lập tức dừng trên tấm bản thảo lịch Hoàng Kim.

Đây là một loại ám chỉ.

Sau đó, người đưa tin bước đi, hướng tới phía mình từng bước đến.

Chờ tới lúc tiếng bước chân của người đưa tin hoàn toàn biến mất, cảm giác áp bách đến từ chỗ sâu trong linh hồn cũng theo đó mà tiêu tán đi, rốt cuộc Tần Trạch cũng có thể buông lỏng một hơi.

Mặc kệ như thế nào, quá trình đối mặt với người đưa tin luôn mang đến cho hắn cảm giác không thoải mái.

Hiện tại trong tay Tần Trạch đang có rất nhiều chuyện cần làm —— Đọc bản thảo lịch Hoàng Kim, lựa chọn hành vi Nhật Lịch.

Và hắn lựa chọn đọc bản thảo trước.

...

...

"Không thể nghe, không thể nói, không thể nhìn."

"Nghe đồn ở khu vực đặc biệt, tại quãng thời gian đặc biệt, một trong ba loại quy tắc này sẽ buông xuống."

"Đúng vậy, quy tắc lần này là quy tắc di động, chúng nó không tồn tại ở một nơi đặc biệt, mà sẽ di động và không cố định lựa chọn một chỗ nào cả."

"Có thể là vùng ngoại ô thuộc một khu thành thị nào đó, cũng có thể là một cánh rừng rậm không có nhà dân, hoặc là một khu phố xá sầm uất kín người hết chỗ."

"Xin nhớ kỹ, nếu gặp phải không thể nói, như vậy ngươi nhất định phải làm một việc —— Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng."

"Xin cố gắng hết sức để duy trì sự im lặng, ít nhất cũng phải làm cho cái miệng của mình ngậm chặt lại."

"Kế tiếp là điều thứ hai —— không thể nhìn."

"Nếu gặp phải không thể nhìn, tình huống lại có chút khác biệt. Không thể nhìn không có nghĩa cứ nhắm mắt lại là xong. Tại nơi đó, một khi ngươi nhắm mắt lại, năng lực của đám quái vật sẽ đạt tới đỉnh phong."

"Cho nên ngươi cần phải trợn tròn mắt, nhưng lại phải làm cho mình không nhìn. Nha, về phần làm như thế nào mới có thể đạt đến hiệu quả như vậy, phải dựa vào chính ngươi đi lĩnh ngộ rồi."

"Khó nhất là điều thứ ba —— không thể nghe."

"Mắt và miệng vốn là thứ do chúng ta tự mình khống chế, nhưng lỗ tai lại không phải, âm thanh xâm lấn giống như một vụ cưỡng gian vậy."

"Nếu gặp phải không thể nghe, ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho chính mình không nghe thấy, nhưng lại không phải là kẻ điếc hoàn toàn."

"Nếu ngươi bịt lỗ tai hoặc đeo tai nghe, như vậy năng lực của quái vật sẽ đạt tới đỉnh phong."

"Về phần phải làm như thế nào để không nghe thấy dưới tình huống không bịt lỗ tai, không phải tai điếc, đành phải chờ ngươi tự mình lĩnh ngộ thôi."

"Ta hi vọng ngươi sẽ không gặp phải một trong ba loại quy tắc này. Ba loại quy tắc này sẽ xuất hiện ngẫu nhiên hệt như dã thú, và chúng nó có thể dễ dàng săn giết người lịch cũ.”

"Xin nhớ kỹ một điểm, một khi ba loại quy tắc này xuất hiện, bất cứ sinh vật lịch cũ nào cũng không thể khởi xướng công kích với ngươi, trừ phi ngươi nói chuyện, ngươi nhìn thấy, hoặc là nghe được."

"Bọn chúng sẽ tỏ ra vô cùng thân mật với ngươi, sẽ dẫn dụ ngươi phát ra tiếng, mở to mắt, hoặc là lắng nghe."

"Nếu ngươi có thể duy trì trạng thái không nói không thấy không nghe, bọn họ sẽ trở nên nóng nảy xao động."

"Không phải đây chính là loại quy tắc cực kỳ đáng sợ sao?"

"Nếu không phải ta có thể thu hoạch ký ức từ trên thi thể, bản thân ta cũng sẽ không biết trên đời này có ba loại quy tắc kỳ quái như vậy, hành trình lịch cũ thật là khó khăn trắc trở mà."

"Tới khi nào ta mới có thể gặp lại người bạn cũ của ta đây? Nha... Ta rất nhớ hắn."

...

...

Đây là toàn bộ nội dung của bản thảo lịch Hoàng Kim lần này.

Sau khi Tần Trạch xem xong, ngoại trừ cảm khái về quy tắc kỳ quái trong thế giới lịch cũ... phần nhiều hơn chính là một loại phát hiện muộn màng.

"Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng."

Ở thời điểm những lời này xuất hiện, nó trực tiếp làm Tần Trạch có cảm giác mình vừa bị dòng điện chạy xuyên qua người.

"Những lời này rất quen thuộc."

Chẳng phải nó chính là lời nói hắn từng nghe được trong thế giới lịch cũ vào đúng ngày hắn được Nhật Lịch lựa chọn sao?

Ngay lúc đó, bỗng nhiên hắn thấy mình xuất hiện bên trong thế giới lịch cũ. Cảnh tượng tại hiện thực và thế giới lịch cũ gần như giống nhau như đúc. Ngay cả những con quái vật kia cũng ngụy trang thành khách khứa trong sảnh đường.

"Lúc ấy, hẳn là ta có thể liếc mắt một cái là nhìn ra, nhưng tại thời điểm đó, ta rất muốn nói với Kiều Vi lời ước hẹn cả đời... Khiến cho ánh mắt của ta chỉ dừng lại trên người cô ấy, mà không có phát hiện ra, kỳ thực cả giáo đường cùng với những con người chung quanh đều đã bắt đầu vặn vẹo rồi."

"Mãi cho đến khi ta nghe được câu nói kia —— Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng."

Tần Trạch ngồi trong phòng khách, đang nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.

Âm thanh trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn kia là giọng nói của Kiều Vi.

Bỗng nhiên Tần Trạch trừng lớn hai mắt: "Nghĩa là Kiều Vi đã đọc được nội dung bản thảo tương tự rồi!"

"Cho nên cô ấy biết quy tắc của khu vực kia! Sau khi cẩn thận ngẫm lại, ta mới nhận ra quy tắc ở nơi đó hoàn toàn phù hợp với những gì được miêu tả trong bản thảo lịch Hoàng Kim."

"Tất cả quái vật đều phát ra âm thanh muốn dẫn dụ ta, nhưng tất cả lại không thể khởi xướng công kích về phía ta! Đúng là bọn họ nóng nảy xao động không thôi, nhưng lại chẳng thể làm gì được ta cả!"