Ví dụ trực quan nhất như địa chỉ chính xác của hắn chẳng hạn. Nhìn thoáng qua có thể cho rằng đây là tin tức vô cùng đơn giản nhưng trên thực tế, tin tức này lại được bảo mật rất kỹ càng, khó mà rõ rỉ ra ngoài được.
Lê Lộ, Cố An Tuân cũng không có khả năng sẽ tiết lộ chuyện này.
Hơn nữa, thường ngày Tần Trạch vốn không trao đổi cùng những người khác trong khu chung cư.
Bởi vậy khi đối mặt với loại tình huống tới cửa ám sát này, trong lòng hắn thật sự rối rắm.
Phản ứng đầu tiên nảy lên trong đầu, chẳng lẽ trong tổ chức chính phủ có nội gian?
Phản ứng thứ hai, cứ vượt qua một kiếp trước mắt đã, sau đó lại phối hợp với tổ chức chậm rãi kiểm tra.
Nhưng vấn đề là, nếu bảo hắn chính diện quyết đấu cùng đối phương, chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, hắn thua chắc rồi.
Cũng bởi vậy Tần Trạch mới tin tưởng, việc hắn cần làm hiện giờ là đánh cược với đối tượng, đúng theo ý nghĩa chân chính của nó.
Bởi vì ngoại trừ đánh cuộc, và tìm kiếm một đường sinh cơ dựa vào đánh cuộc, cũng như đánh cuộc bản thân thực sự gặp phải vận may hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai như những gì Hoắc Kiều từng nói, hắn không thể làm gì khác nữa.
Nói chính xác hơn là trong trường hợp này, không cần biết hắn làm gì cũng không có phần thắng, ngoại trừ đánh cược.
Cũng may, trái tim hắn lớn hết thảy mọi suy nghĩ cũng như lo lắng đều được ngụy trang rất tốt.
"Đầu tiên cần phải phán đoán xem đối phương là ai cái đã."
"Nếu là thành viên của điện Anh Linh, như vậy..."
Trong lòng Tần Trạch đã có phương hướng: "Nếu không đánh cuộc? Vậy có khả năng anh sẽ không biết được tung tích của Mary Tanh Máu, càng không biết được tung tích của Dương Mộc Lâm."
Sau khi suy nghĩ, hắn dứt khoát nói ra danh hiệu của những thành viên điện Anh Linh mình gặp được gần đây.
Nửa câu đầu, hắn phát hiện vẻ mặt đối phương đã có một chút biến hóa, mà đến khi hắn nhắc tới Dương Mộc Lâm, đối phương lập tức chuyển thành bình tĩnh.
Đương nhiên loại bình tĩnh này lại mang đến cho Tần Trạch một loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Hắn còn nhớ Tiểu Kiều từng nói, chuyên viên thẩm định rủi ro Dương Mộc Lâm đang thiếu nợ.
Vì thế thông qua Lạc Thư, hắn biết được kẻ đứng sau lưng Dương Mộc Lâm chính là một chủ ngân hàng.
Kết hợp những gì mình biết được với phản ứng của người trước mặt, trong lòng Tần Trạch không khỏi run rẩy một cái, chẳng lẽ con hàng này là chủ ngân hàng?
Đối phương thực sự tìm tới tận cửa?
Nếu tình huống đúng là như thế, hắn nhất định phải lôi kéo đối phương đánh cuộc cùng mình.
Phải biết rằng, chủ ngân hàng có thể chuyển hóa rất nhiều khái niệm trừu tượng trở thành tiền, sau đó cho người khác mượn tiền.
Chuyện này cũng có nghĩa là, về bản chất chủ ngân hàng chính là cái bảo khố di động.
Đánh cuộc cùng người như vậy, ít nhất đối phương cũng không thiếu lợi thế, ngược lại nếu hắn có thể chiến thắng, rất có khả năng hắn sẽ thắng được một hoặc nhiều món đạo cụ vô cùng mấu chốt.
Đầu óc Tần Trạch xoay chuyển nhanh chóng, gần như chỉ trong một nhịp hô hấp, hắn đã quyết định được rồi.
Chủ ngân hàng Lã Bất Vi, vì tìm về "Chất" trong khoản nợ khó đòi của mình, khiến cho gã không thể không lựa chọn tiếp nhận vụ đánh bạc này. Nếu không, một khi gã giết chết Tần Trạch, rất có khả năng manh mối vừa tìm được sẽ bị gián đoạn.
Nói đơn giản thế này, thông qua khoảng chênh lệch tin tức tình báo giữa hai bên, Tần Trạch đã sáng tạo ra một cơ hội khiến cho đối phương nhất định phải tiếp nhận đề nghị của mình.
Lã Bất Vi lại đẩy đẩy cặp kính mắt của mình, hỏi: "Anh định dùng đánh bạc để thi triển kế hoãn binh?"
Tần Trạch lắc đầu: "Không cần thiết. Vốn dĩ tôi cần phạm huý, mà đánh bạc lại cần một đối thủ. Hiện giờ anh đã đến rồi, cho nên tôi tìm anh để đánh bạc thôi. Về phần kế hoãn binh... Với khoảng cách giữa hai chúng ta, anh cho rằng tôi thực sự có thể hoãn lại sao?"
Lã Bất Vi không hỏi thêm nữa, lập tức lấy ra một cái đồng hồ cát từ bên trong cặp tài liệu của mình: "Vậy được, để tôi cùng anh chơi một lát đi."
Dựa trên những đường hoa văn có trên chiếc đồng hồ cát nọ, Tần Trạch thầm suy đoán nó là đồ vật lịch cũ. Và hiển nhiên thứ này tuyệt đối không phải đạo cụ tính thời gian đơn giản.
Nhưng sau khi nó xuất hiện, Tiểu Kiều đang ngồi trên vai hắn, lại không đổi thay trở nên càng thêm mê người, có thể thấy được rằng ít nhất là thứ này sẽ không mang đến càng nhiều nguy hiểm cho hắn.
Chẳng lẽ nó mang đến hiệu quả tăng phúc cho người sử dụng?
Đúng là Tần Trạch không đoán sai.
Đạo cụ vừa được Lã Bất Vi lấy ra, chính là lợi tức gã thu được từ trong tay một thành viên điện Anh Linh · Marco Polo [1]. Tên là "Thời gian an toàn" .
Hiệu quả của thứ này rất đơn giản. Sau khi đồng hồ cát chảy hết, tỷ lệ mạo hiểm mà người sử dụng nó gặp được càng cao hơn bình thường, nhưng trong thời gian cát đang chảy, tỷ lệ mạo hiểm, tỷ lệ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cũng như tỷ lệ gặp được các loại trường hợp khiến cho người sử dụng nó bị rơi vào khốn cảnh... sẽ giảm thấp.
[1] : Marco Polo là một thương gia và nhà thám hiểm gốc Venezia (Ý). Trong số các nhà thám hiểm, ông, cùng cha (Niccolò) và chú (Maffeo) là một trong những người châu Âu đầu tiên đến Trung Quốc (nơi mà Marco Polo gọi là Katai) bằng Con đường tơ lụa cũng như đến thăm vị khả hãn Mông Cổ Hốt Tất Liệt.
Lã Bất Vi biết, Tần Trạch tỏ ra không hề sợ hãi như vậy, khẳng định là hắn đang cất giấu một loại thủ đoạn nào đó rồi.
Nhưng gã cũng có cách ứng phó với chuyện này.
Phải biết rằng, khi thời gian an toàn có hiệu lực, ngay cả làm chuyện phòng the, gã cũng không cần sử dụng biện pháp an toàn.
Gã thường xuyên dùng thứ này trong các tình huống lánh nạn khẩn cấp, hoặc dùng nó theo nhiều ý nghĩa khác nhau.
Cho nên chỉ cần chuyển động của đồng hồ cát còn chưa chấm dứt, thì toàn bộ những thứ như thu lợi thông qua đánh bạc, hay tình báo, khí vận, thiên phú... Cái gì gã cũng có thể đạt được.
Hơn nữa, chỉ cần gã có thể thu hoạch được thứ mình cần từ trên người Tần Trạch, rồi nhanh chóng chuồn đi là được.
Tần Trạch lập tức trở nên cảnh giác.
Hắn cho rằng kẻ đeo kính mắt gọng tơ vàng trước mắt mình, vừa sử dụng một dạng vũ khí nào đó mang theo tính quy tắc...