Lại nói, không lâu trước đó, Tần Trạch quét ra hợp "Trồng trọt", và quyết định đi gieo một cái hạt giống, hiện giờ nó đã biến dị phát dục, tuy còn chưa nở hoa, nhưng đã kết quả rồi.
Một quả màu đen ngưng kết ngay phía dưới một mảnh lá cây.
Giống như một viên trân châu màu đen.
Tại thời điểm con mắt trên lá cây rau má mở ra, trông thấy ánh mắt của Tần Trạch, bỗng nhiên quả màu đen kia bắt đầu run rẩy.
Không bao lâu sau, nó đã rụng khỏi phiến lá, rơi thẳng xuống đất.
Tần Trạch quan sát thứ quả giống hệt viên trân châu màu đen kia, cũng không hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra dục vọng muốn ăn.
Mãi cho đến lúc này, trong đầu hắn mới vang lên thanh âm nhắc nhở xu hợp đã hoàn thành "nửa đoạn sau".
Phải biết rằng, sau khi gieo hạt giống xuống, có nghĩa là xu hợp lần trước chấm dứt, trong đầu hắn đã xuất hiện một bộ phận nội dung. Không, phải nói rằng, mỗi lần xu hợp chấm dứt, trong đầu hắn đều xuất hiện một đoạn âm thanh báo hiệu.
Cho nên thanh âm này vốn không phải là nội dung dành cho xu hợp của ngày hôm nay, cũng tương đương với "Hợp" của ngày hôm nay không có tiêu hao.
Lúc này đây lời kết thúc, là lần trước bổ sung:
【 tuy ngươi đã dùng mọi cách để tàn phá nó, nhưng nó vẫn ương ngạnh sống sót. Thực vật sẽ chết đi, thực vật lịch cũ cũng vậy, đối mặt với sự tàn phá về mặt tinh thần, chúng nó sẽ cảm thấy phẫn nộ.
Đương nhiên, vì chủ nhân của nó, nó vẫn sẽ định kỳ kết xuống những trái cây có màu sắc khác biệt, mang đến hiệu quả khác biệt cho ngươi.
Hiệu quả xu hợp, thành công nhỏ —— ít nhất là nó vẫn còn sống, đạt được buff: Phiên bản suy yếu của nếm bách thảo. 】
【 phiên bản suy yếu của nếm bách thảo: Ngươi có thể ăn bất cứ loại thực vật nào mà không lo mình sẽ bị độc chết, nhưng vẫn lưu lại một chút bệnh trạng nhất định, sẽ biến mất trong vòng ba giờ đồng hồ. 】
(Nếm bách thảo ở đây ám chỉ Thần Nông nếm bách thảo)
Đây là một cái buff không tồi, vừa vặn phù hợp để Tần Trạch ăn quả màu đen kia.
Vốn dĩ Tần Trạch cũng muốn thử ăn một chút, vì có vẻ như loại quả này được sinh ra để ăn. Nhưng đương nhiên, hắn không thể ngốc đến mức trực tiếp nhét nó vào trong miệng như một đứa nhỏ ngây ngô được.
Có thể nói là loại buff này tới rất vừa vặn, nhưng có một điều làm hắn cực kỳ bất mãn chính là ——
"Làm sao? Ngươi cảm thấy mình vô cùng ấm ức hả?"
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là lần sau nên kết một quả gì đó cực lớn, căng đầy, với màu sắc rực rỡ hơn một chút, bằng không lúc kể chuyện cho ngươi nghe, ta chỉ kể một nửa thôi."
Toàn bộ những con mắt trên mỗi phiến lá cây rau má đều đưa đến cái nhìn nghi hoặc.
Tần Trạch chẳng thèm để ý đến nó nữa, hắn đang rất vừa lòng với loại hiệu quả này, nên lập tức cầm lấy quả màu đen kia, đi vào phòng bếp rửa.
Rửa xong, hắn cũng không lột vỏ, cứ thế trực tiếp nuốt xuống.
Vị của thứ quả này cực kỳ khó ăn, vô cùng đả kích vị giác, như thể trộn lẫn khổ qua và xà phòng nước vào cùng một chỗ vậy, khiến cho Tần Trạch dứt khoát từ bỏ phản ứng nhai nuốt bình thường, hắn nhắm mắt lại, ực một cái, nuốt luôn nó xuống bụng.
Sau khi quả nọ vào bụng... rất nhanh từ trong dạ dày đã truyền đến một cơn đau mãnh liệt, Tần Trạch đau đến toàn thân “loảng xoảng đương” một tiếng té xuống mặt đất, thống khổ cuộn mình lại.
Sau đó... hắn biến mất.
Tiểu Kiều vốn đang ở trên vai Tần Trạch, trong nháy mắt Tần Trạch té ngã, nó đã thuấn di lên sô pha, tính toán ở một chỗ xem Tần Trạch tự tìm đường chết.
Nói cho cùng, loại quả cho thực vật lịch cũ ngưng kết ra, có thể trực tiếp ăn vào bụng sao?
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt Tiểu Kiều đã cứng lại rồi.
"Anh yêu, anh đi đâu rồi?" Tiểu Kiều có chút mờ mịt mở miệng hỏi.
Tần Trạch đâu có đi? Hắn vẫn nằm yên tại chỗ, đau đớn kịch liệt còn làm hắn không nhịn được, phải phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Cũng may, loại cảm giác thống khổ này đang không ngừng yếu bớt.
Rất nhanh, Tần Trạch chợt phát hiện mình có thể đứng lên được rồi.
Sau đó, khi hắn vừa khôi phục lại vài phần tỉnh táo từ trong đau đớn, đột nhiên bên tai lại nghe được tiếng kêu gọi của con rối Tiểu Kiều: "Anh yêu, anh đi đâu rồi?"
Tần Trạch nói: "Anh ở trong này."
Hắn phát ra âm thanh trả lời, nhưng Tiểu Kiều vẫn không ngừng kêu gọi, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tần Trạch trừng lớn con mắt: “Anh ở trong này, Tiểu Kiều! Em có thể nghe được lời anh nói hay không?"
Tiểu Kiều không nghe thấy, vì nó lại tiếp tục hỏi: "Anh yêu, anh đi đâu rồi?"
Tần Trạch đã nhận ra vấn đề: "Em không nhìn thấy anh? Cũng không nghe được tiếng nói của anh?"
Vì chứng minh điểm này, hắn không ngừng vẫy tay, nhảy lên, đạp xuống mặt đất, nhưng rất kỳ quái, bởi vì toàn bộ những hành động của hắn chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tương đương với cơ thể hắn nhẹ bẫng như không trọng lượng vậy.
Tần Trạch đứng vững thân mình, dứt khoát đi về phía Tiểu Kiều, chuẩn bị chạm vào nó
Nhưng khi hắn chân chính chạm vào Tiểu Kiều, lại có cảm giác vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn không giống lúc trước.
Sau đó, hắn thử cầm lấy cái chén, ném nó xuống đất, muốn mượn hành động này để nói cho Tiểu Kiều biết sự tồn tại của mình.
Nhưng chén trà trên bàn trở nên nặng nề vô cùng, hắn không cầm được nó lên.
Đại khái là năm, sáu giây sau, bỗng nhiên bóng dáng hắn xuất hiện, toàn thân lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà suýt chút nữa đã ngửa ra sau, ngã sấp xuống.
Tiểu Kiều nhìn thấy Tần Trạch bỗng nhiên xuất hiện, cái đầu lập tức nghiêng qua, nhưng lại không nói gì.
Giây tiếp theo, nó đã xuất hiện trên vai Tần Trạch.
Tần Trạch nói: "Hình như vừa rồi anh đã bước vào một loại trạng thái đặc thù nào đó, anh không thể phát ra âm thanh, cũng không thể bị em nhìn thấy..."
"Loại quả này thật thú vị, tuy nó sẽ mang đến kịch liệt thống khổ, nhưng chỉ cần chịu được thống khổ kịch liệt, là có thể tiến vào một loại trạng thái không thể bị phát hiện."
"Chỉ có một điều không được hoàn mỹ, đó là thời gian hơi ngắn, chỉ giằng co chừng mấy chục giây đã kết thúc. Đương nhiên, nếu dùng nó đúng lúc, cũng mang đến tác dụng không tồi."
Đến lúc này Tiểu Kiều mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tần Trạch nhìn vào cây rau má mình trồng, lại kiểm kê đạo cụ trên người—— Bó Đuốc Chí Ám, thời gian an toàn, Tiểu Kiều, loại quả mà sau này rau má sẽ kết...
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác mình thật là giàu có.