TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 53: Gặp Thân Hữu!

Ngày 7 tháng 4, tháng Đinh Tị ngày Quý Mùi.

Hợp gặp thân hữu, cầu tài, đặt xà nhà.

Kỵ lắp ráp sự vật. Kiêng kỵ cấp bậc, vặn vẹo.

Sau khi trải qua mấy ngày trước, đến hiện giờ Tần Trạch đã không còn kinh ngạc về nội dung của hợp và kỵ như vậy nữa rồi.

“Vặn vẹo, dựa theo lời Trình Vãn và Đỗ Khắc từng nói, đây là chuyện rất khó gặp.”

“Vặn vẹo, hàng lâm, mộ binh là trở ngại thoát ly hiện thực. Nhưng chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ta đã gặp được tất cả chúng rồi.”

“Một lần có thể giải thích là trùng hợp, nhưng nhiều hơn một lần, đương nhiên phải tự hỏi xem bên trong có gì mờ ám hay không.”

Kỳ thực, trong lòng Tần Trạch đã có chút suy đoán: “Dường như tỷ lệ mà Nhật Lịch của ta gặp phải những chuyện có nguy cơ như này khá là cao.”

“Tình huống này có liên quan gì tới Kiều Vi hay không đây?”

Tuy hôm nay Tần Trạch đã dùng chuyện Kiều Vi còn sống để nắm bắt được Cố An Tuân, nhưng bản thân hắn lại không nắm chắc tuyệt đối, Kiều Vi có thật sự còn sống hay không.

“Quên đi, không thể suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này được.”

Đôi mắt của hắn dừng trên Nhật Lịch.

Tránh lắp ráp sự vật, cấp bậc vặn vẹo.

Làm sao khi lắp ráp sự vật lại trở nên vặn vẹo... Nghĩa là lắp ráp nó xong ta sẽ gặp phải chuyện tà môn gì đó ư?

Đến đây, bỗng nhiên Tần Trạch lại nhớ ra một chuyện, đó là hắn đã từng mua một vài bộ đồ chơi lắp ráp.

“Nếu anh lắp ráp Gundam, em có thể sống lại hay không?”

Ngày mùng 7 tháng 4, tháng Đinh Tị ngày Quý Mùi. Hợp gặp thân hữu, cầu tài, đặt xà nhà.

Trong mấy nội dung hợp cần lựa chọn, phản ứng đầu tiên của Tần Trạch chính là gặp thân hữu.

"Hẳn là hiệu quả do cầu tài mang đến sẽ cho ta dễ dàng thu hoạch được tài phú hơn, nhưng ở giai đoạn hiện tại ta còn quá yếu ớt, nếu có thể thu hoạch được 'Quan hệ' sẽ quan trọng nhất."

"Về phần đặt xà nhà, ừm, không đáng để cân nhắc, dù sao nhà của ta cũng không cần làm như vậy."

Sau khi tập trung mục tiêu vào nội dung gặp thân hữu, Tần Trạch quyết đoán mở ra app tổ nhóm, bắt đầu trao đổi cùng nhóm viên Công Ty.

Lúc này, nhóm viên trong Công Ty cũng đang thảo luận về nội dung mình quét được.

Nặc danh A: "Tốt lắm, Giản Nhất Nhất, tôi lại trải qua một lần buông xuống, tin tưởng tiền lời lần này, sẽ giúp tôi lấy được rất nhiều lợi ích. Còn anh ấy à, tốt nhất là đừng có ngừng lại quá trình trở nên mạnh mẽ của mình, nếu không tôi nhất định có thể vượt qua anh."

Đại sư hình xăm · hoạ sĩ · Giản Nhất Nhất: "Được, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, nhưng anh nhớ chú ý an toàn nha, chú ý thân thể nữa, nếu đánh không lại, cũng nhớ liên lạc với tôi đó. Ừm thêm nữa là nhớ ăn cơm đúng giờ, anh đã ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa để tôi qua bên đó nấu cho anh một bát mì trứng gà nhé? Tôi còn nhớ hình như anh không thích ăn hành lá ..."

Nặc danh A: "Câm miệng!"

Thầy tướng số · Hoắc Kiều: "Hắc hắc, lão đầu nhi tôi đâu còn ổn, là kỵ cưới gả. Tôi đã đến cái tuổi này rồi, loại kiêng kị này chẳng liên quan gì tới tôi hết."

Người khuân vác · Đỗ Khắc: "Lão Hoắc Kiều, hợp của tôi là đi học ở trường, cho nên ngày mai tôi tới thỉnh giáo ông một chút vấn đề nhé? Nói không chừng tôi có thể nắm giữ năng lực đoán mệnh đó."

Thầy tướng số · Hoắc Kiều: "Có thể có thể, cậu có tôi biết đang ở nơi nào hay không? Tiểu Đỗ ơi, cậu phải hiểu đây là một phụ tố cực kỳ khó quét ra đấy. Nhưng không sao, sống đến lúc nào, học đến lúc ấy [1], ngày mai tôi hoan nghênh cậu tới..."

[1] : nguyên văn: 活到老学到老 – hoạt đáo lão, học đáo lão, nghĩa của nó có thể hiểu như sau: khi còn trẻ học vì lý tưởng, vì yên ổn, khi tới trung niên, học vì bổ sung chỗ trống trong tâm hồn, khi bắt đầu già cả, học lại là một loại ý cảnh, để con người ta chậm rãi nhấm nháp, thưởng thức hương vị của nó, rồi tự mình cảm thấy vui mừng; đề cao việc học và niềm vui khi được học tập.

Tất cả mọi người đều đang khí thế ngất trời trò chuyện. Và đúng như những gì Tần Trạch từng suy đoán, quả nhiên tuổi của Hoắc Kiều khá lớn rồi.

Còn nặc danh A, có vẻ như đối phương chính là người mà tổ trưởng từng nhắc tới, tổ viên đã có thực lực gần với tổ trưởng, và đang gắt gao theo đuổi phía sau.

Tần Trạch suy nghĩ một lát: "Gặp thân hữu, thì hoặc là đi gặp người nhà. hoặc là đi gặp bạn, nhưng ta không có bạn bè, chỉ có thể tới gặp một người có chút liên quan với mình trong cùng tổ chức."

"Theo tình huống trước mắt, ngày mai Đỗ Khắc và Hoắc Kiều có hoạt động, tổ trưởng Giản không thể tiếp tục đi theo giúp ta được, ừm... vậy tới tìm Trình Vãn đi."

Đến đây, Tần Trạch quyết đoán gửi đi tin tức: "Trình Vãn, tôi quét được hợp gặp thân hữu, cho nên ngày mai tôi có thể tới thăm cậu hay không?"

Tin nhắn đột ngột hiện lên thế này, thực sự làm cho Trình Vãn có chút thụ sủng nhược kinh:

"Chuyện này sao? Đương nhiên có thể, cám ơn Tần Trạch tiên sinh!"

Kỳ thật Tần Trạch cũng thuộc loại người không có bạn thân để tới thăm hỏi, vì vậy cứ dứt khoát coi đồng nghiệp là bạn thân đi.

Nhưng trong mắt Trình Vãn, mọi chuyện lại không hoàn toàn như vậy: "Tần Trạch tiên sinh... Đây là đang đưa ra tín hiệu anh ấy đã coi ta là bạn bè rồi. Anh ấy lại thân thiện như vậy sao!"

Trình Vãn không khỏi có chút cảm động.

Lúc trước, gã còn cảm thấy rằng, Tần Trạch có rất ít mạng lưới quan hệ, hẳn là người này rất khó ở chung.

Hơn nữa, có vẻ như phương thức tư duy của những người như thế sẽ hơi khác biệt một chút, so với những người bình thường, nhưng tới hiện tại, bản thân gã lại cảm thấy xấu hổ vì đã có loại ý tưởng này ở trong lòng.

"Tần Trạch tiên sinh, tôi đã gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng tư cho anh rồi đó. Làm ơn nhớ ghé thăm nha! Ngày mai tôi chẳng có mấy chuyện để làm, bảo đảm sẽ tiếp đãi anh chu đáo."

Tần Trạch cảm nhận được lòng nhiệt tình của đối phương giữa những hàng chữ đó, và nói thật, hắn có chút không thích ứng với loại biểu cảm này.

Bởi vì nếu có người khác nói muốn ghé thăm nhà hắn, trong lòn ghắn sẽ sinh ra cảm giác giới hạn rất mạnh, thậm chí còn theo bản năng muốn nói rằng "Anh đừng đi tới nha" .

Được rồi, chuyện Giản Nhất Nhất ngày hôm qua là ngoại lệ, dù sao đối phương cũng đến để cứu mạng hắn mà?

Tần Trạch suy nghĩ một lát, mới cho Trình Vãn một lời đánh giá: Nhiệt tình hiếu khách.