Ngay khi Bành Vân sắp không nhịn được nữa, muốn mở miệng giải thích, đang chuẩn bị dùng trò chơi nói lời thật lòng hay tham gia đại mạo hiểm để giải thích thì —— Cô giáo Nghiêm dịu dàng nói: "Được, tất nhiên là được rồi. Ngay bây giờ, cô sẽ đi thông báo cho anh ấy, muốn ly hôn với anh ấy."
Giọng nói của cô giáo Nghiêm hoàn toàn không máy móc, vẫn dịu dàng mềm mại như lúc ban đầu, nhưng không hiểu sao bên trong đó lại lộ ra một loại quỷ dị, giống như vừa đồng ý giao dịch với ma quỷ vậy.
Đương nhiên vào thời khắc này, Bành Vân cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Phản ứng đầu tiên của gã là cả kinh, tiếp theo lập tức bị cảm giác vui sướng mãnh liệt nuốt chửng.
"Thật không thể tin được! Vậy mà chúng ta lại có thể làm được điều này! Cô ơi, bây giờ cô có thể đến nhà em được không?”
"Tất nhiên là được rồi, chỉ cần em muốn."
"Có thể... Cô có thể mặc bộ quần áo mà cô hay mặc khi đi dạy được không?”
"Được."
Tất cả các yêu cầu… tất cả các yêu cầu đều được thỏa mãn sao?
Tới lúc này, cuối cùng Bành Vân cũng chậm rãi nhận ra, rốt cuộc hiện tại gã đang có được một thứ sức mạnh to lớn đến nhường nào rồi.
Là tự do tuyệt đối, đặc quyền tuyệt đối, chúa tể tuyệt đối.
"Cô có thể để cho chồng cô nghe điện thoại được không? À không, đó là người đàn ông sắp trở thành chồng cũ của cô.”
"Không có vấn đề."
Bành Vân đã nếm được vị ngọt, hiển nhiên gã không còn khiếp đảm như lúc ban đầu nữa.
Gã nói một phen, để cho người chồng kia của cô giáo Nghiêm đồng ý đi làm thủ tục ly hôn, và hiển nhiên đối phương đã quyết đoán đồng ý.
Cứ như vậy, một đôi vợ chồng ân ái nhiều năm lại bị chia rẽ chỉ vì một lời nói.
Đến lúc này, một vài thứ vẫn ràng buộc trong nội tâm Bành Vân đang dần dần bị buông lỏng.
Phải biết rằng trước đó, gã vẫn luôn được coi là một người đàn ông tốt theo ý nghĩa pháp lý.
Tuy Nhật Lịch đã ban cho gã không ít đặc quyền, và trong quá trình xu hợp, gã rất muốn lợi dụng những lực lượng tạm thời này, để mưu cầu lợi ích cho chính mình, nhưng gã cũng hiểu rằng một khi mình thực sự vi phạm những nguyên tắc này, chắc chắn sẽ bị những người lịch cũ mạnh mẽ từ phía chính phủ kia cảnh cáo.
Thậm chí nếu xâm phạm nhân quyền của người bình thường, gã có thể bị bọn họ giam giữ.
Cho nên dưới sự ước thúc của chế độ, Bành Vân vẫn luôn là một người tốt.
Hơn nữa, cũng không chỉ đơn giản là chế độ, còn cả chuẩn mực đạo đức vẫn được thế giới nhân loại xây dựng trong hàng ngàn năm nay nữa.
Toàn bộ chúng đều đang ước thúc, ràng buộc gã.
Nhưng bây giờ, ở trước mặt gã, cái gọi là chế độ pháp lý hay chuẩn mực đạo đức đều đã biến mất không còn sót lại chút gì nữa rồi.
Và hiển nhiên toàn bộ những gì đang ước thúc, ràng buộc gã, ngay tại khoảnh khắc này, cũng ầm ầm sụp đổ.
Bành Vân gã đã trở thành một người tự do tuyệt đối.
Gã nhìn trang bìa của cuốn Nhật Lịch trong tay mình đang từ màu trắng, đột nhiên bị một tầng màu xám bao quanh, nhưng gã vốn chẳng quá quan tâm đến nó.
"Chỉ một ngày thôi, chỉ là một ngày vui vẻ tuyệt đối mà thôi, chỉ là một ngày tuyệt đối không có gì trở ngại hết... Ta không thể sa ngã thành một người lịch đen được.”
"Ta chỉ muốn giáo viên của ta ly hôn thôi mà. Suy cho cùng, ta mới là người yêu cô ấy nhất, ta đang làm một chuyện tốt mà. Đúng vậy, ta đang làm một chuyện tốt! Theo đuổi ước mơ thì có gì là sai chứ?”
Nói thật, Bành Vân khá là sợ bị biến thành người lịch đen. Nghe nói kết cục cuối cùng của người lịch đen đều không tốt lắm.
Nhưng gã đã xem nhẹ một chuyện.
Đó là Nhật Lịch của gã đang bắt đầu phát ra những tiếng thì thầm nho nhỏ.
Dưới ảnh hưởng của những tiếng thì thầm kia, dục vọng trực tiếp bị phóng đại, đã thôi thúc gã nên làm thêm vài chuyện nữa.
Và chính những điều này đã làm gã hoàn toàn chìm đắm vào trong thứ đặc quyền mà Nhật Lịch mang đến.
Bành Vân lập tức mặc quần áo, bắt taxi đến khu biệt thự Giang Hải Chi Tinh ở thành phố Lâm Tương.
Đó là khu nhà giàu ở thành phố Lâm Tương.
Gần như toàn bộ những người sống tại nơi này đều là đại gia hoặc minh tinh nổi tiếng.
Bành Vân vẫn luôn tự nhủ: "Chỉ là một ngày hưởng thụ mà thôi, ta không giết người, không phóng hỏa, ta chỉ muốn tình yêu ngày sau của mình sẽ có kinh tế bảo đảm, cho nên mới đi tìm những kẻ chuyên áp bức bóc lột người nghèo kia... sau đó kiếm một chút tiền sinh hoạt cho ta và cô giáo Nghiêm thôi mà."
"Ta làm vì mục đích cao thượng, ta làm vì tình yêu của mình, vì cô giáo Nghiêm!"
Bành Vân không ngừng tự ám
Và không có bất cứ một hành động ngăn cản nào.
Kỳ thật an ninh trong khu này rất nghiêm ngặt, nhưng ngày hôm nay, Bành Vân lại là người hoàn toàn không bị hạn chế bởi pháp luật, và mọi chuyện gã làm đều hợp.
Có thể hiểu rằng, đối với người không phải là người lịch cũ, thì lời nói của gã cũng giống như Thần dụ [1] vậy, và đương nhiên là dọc theo đoạn đường này, gã luôn được người khác bật đèn xanh, mở rộng cửa đón chào.
[1] : chỉ dụ của Thần, lời nói của Thần…
Đầu tiên, gã gọi điện thoại cho cô giáo Nghiêm, bảo cô giáo Nghiêm đổi hướng đi đến khu biệt thự này, sau đó, gã lập tức đi tìm một căn biệt thự độc lập còn sáng đèn, bước đến nơi đó, công khai bảo đối phương mở cửa cho mình.
Bành Vân hưởng thụ bữa tối tinh xảo do người hầu trong gia đình chủ nhân căn biệt thự này làm, thưởng thức những chai rượu ngon đắt tiền, cũng hỏi đối phương xem làm thế nào mới có thể hợp lý chuyển dời một bộ phận tài sản của đối phương cho mình.
Trong suốt quá trình này, vị phú hào kia luôn mang theo một nụ cười nịnh nọt, nói chuyện với gã.
Loại tuyệt đối thuận theo này khiến cho dục vọng trong nội tâm Bành Vân lại lần nữa tràn ra.
Không lâu sau đó, cô giáo Nghiêm đã đến khu biệt thự.
Bành Vân nhìn người phụ nữ xinh đẹp thành thục kia, trong bụng lập tức trở nên khô nóng.
Trong lúc vị phú hào nọ đang cung kính đứng qua một bên, liên lạc với luật sư của mình, chuẩn bị chuyển dời một ít tài sản, thì phía bên kia, Bành Vân đang nằm trên sô pha, nhìn vẻ mặt thuận theo và quyến rũ của Nữ Thần ngày xưa.
Có vẻ như ý nghĩa của cụm từ ‘Mọi chuyện đều hợp, không có kiêng kỵ’ kia chính là toàn bộ dục vọng của gã sẽ được thực hiện vô điều kiện.
Và quả thật, ngay cả khi nằm mơ gã cũng chưa từng mơ thấy hình ảnh trước mắt.