"Tần Trạch tiên sinh là như vậy, dựa theo lý lịch sơ lược, có vẻ như anh chưa từng làm công việc cùng loại?"
“Anh có biết bản chất công việc của chúng ta là tiêu thụ hay không? Là trao đổi với người khác, là thuyết phục người khác, cho nên cần anh có năng lực tiêu thụ cùng với năng lực xã giao trên một trình độ nhất định nào đó mới có thể đảm nhận vai trò này."
Suy nghĩ của người phỏng vấn là cứ đắp nặn đối phương thành một người mới trước đã, sau đó bọn họ hoàn toàn có thể tăng thời gian thử việc lên.
Mà thử việc là gì chứ? Không phải là sức lao động giá rẻ hay sao?
"Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ tính chất của công việc này, bởi vậy cũng tự nhận thấy rằng, khả năng của mình chưa đủ để đảm nhiệm nó, nhưng tôi có thể tiếp nhận huấn luyện, đồng ý thử việc."
Tần Trạch nói một câu hoàn toàn vượt ngoài dự tính khiến người phỏng vấn cũng cảm thấy sửng sốt.
Còn có người chủ động đề xuất chuyện thử việc này ư?
"Đúng là sẽ có thử việc, bình thường phải mất ... Ba tháng mới kết thúc quá trình thử việc này. Anh có thể thừa nhận được không?"
Trên thực tế, công ty bọn họ chỉ quy định thời gian thử việc là một tháng mà thôi. Phải biết rằng, tiền lương trong lúc thử việc rất ít, nhân viên lại phải làm rất nhiều việc khác nhau, nhưng hoàn toàn không được hưởng thụ các loại phúc lợi và đãi ngộ khác.
Người phỏng vấn nói xong câu này, trong lòng thầm nghĩ, chắc là Tần Trạch sẽ trực tiếp từ chối thôi. Một khi hắn từ chối, gã sẽ lập tức giảm xuống yêu cầu, nói hắn chỉ cần thử việc một tháng là đủ rồi.
Tần Trạch im lặng trong chốc lát, lại nói: "Tôi rất nghiêm túc muốn tìm một công việc mới, và thực sự chân thành muốn coi công việc này thành sự nghiệp của mình. Bởi vậy tôi thực sự không thừa nhận được quá trình thử việc ba tháng này."
Quả nhiên, nhân viên lưu động trong vòng ba tháng của ngành tiêu thụ này rất lớn. Người phỏng vấn suy nghĩ một lát, mới quyết định thử hỏi một câu:
"Vậy chúng ta cứ quyết định anh sẽ thử việc chừng hai tháng —— "
Nhưng lời nói còn chưa xong, Tần Trạch lại chen ngang: "Tôi hi vọng thời gian thử việc là một năm."
"Cái gì?" Người phỏng vấn lập tức hoài nghi có phải mình vừa nghe lầm hay không.
Tần Trạch nghiêm túc nói: "Tôi hi vọng trước khi bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng trở thành nhân viên chính thức, cũng như trước khi kỹ năng của chính tôi đạt tới trình độ nhân viên chuyên nghiệp, tôi có thể dừng lại ở vị trí thử việc này."
"Thêm nữa, hợp đồng giữa hai bên cũng được ký kết dưới dạng hợp đồng lao động thời vụ, trừ phi biểu hiện của tôi cực kỳ tốt, nếu không xin công ty đừng chuyển chính thức cho tôi. Đây là một loại động lực, cũng như thúc giục mà tôi muốn dành cho chính mình. Đúng vậy, tôi chính là một người có khát vọng như vậy đó. Cám ơn."
Người phỏng vấn trực tiếp rơi vào sửng sốt luôn rồi.
Gã làm cái nghề này nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp phải một buổi phỏng vấn nào như thế này.
Bởi vậy, gã thực sự hoài nghi có phải tinh thần của đối phương có chút vấn đề, hoặc là đang muốn lấy gã ra để đùa giỡn hay không.
Vì thế, người phỏng vấn lại hỏi thêm một vấn đề:
"Tần tiên sinh, thái độ của anh... Ừm, thật không tệ. Nhưng có thái độ thôi vẫn chưa đủ, tôi cần phải biết anh có đủ năng lực tiêu thụ hay không, mời anh cầm lấy cây bút máy trong tay tôi, sau đó tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng này. Tôi muốn nhìn một chút thiên phú đẩy mạnh tiêu thụ của anh."
Tần Trạch không cần phải nghĩ ngợi đã nói:
"Đây là một cây bút máy, nếu anh giao nó cho John · Wick [1], hắn có thể sử dụng thứ này để giết chết ba người. Đây tuyệt đối là một sản phẩm tốt cũng như cần thiết để chuẩn bị cho một vụ giết người cướp của, hoặc là vào nhà trộm tiền."
[1] : John Wick là một loạt tác phẩm giả tưởng thuộc thể loại hành động giật gân của Mỹ, được tạo ra bởi Derek Kolstad và thuộc sở hữu của Summit Entertainment. Nhân vật chính của sê-ri là John Wick, một cựu sát thủ lên đường trả thù những kẻ đã trộm xe và giết hại chú chó cưng của mình.
Người phỏng vấn lại ngây người. Hiện tại gã thực sự đã tin tưởng rằng đầu óc của đối phương có chút không bình thường rồi.
Tần Trạch cũng biết, tư duy của mình chuyển hướng quá mức đột ngột rồi, và đúng là đoạn quảng cáo kia của hắn chẳng có chút liên quan gì đến nghiệp vụ tiêu thụ hàng hóa hay bán bảo hiểm cả, thậm chí nó còn chẳng liên quan đến cây bút máy trong tay hắn.
Nhưng hắn cũng không lo thử nghiệm lần này sẽ thất bại.
Quả nhiên, người phỏng vấn đã cười nói: "Như vậy chúc mừng anh được tuyển."
Và thực tế cũng là như vậy.
Nói sao nhỉ, đúng là có rất nhiều công việc yêu cầu người ta cần phải chuẩn bị rất nhiều tư liệu phỏng vấn rườm rà, nhưng ngược lại, với những công việc gần như đã lót đáy kiểu này, thì quy trình phỏng vấn lại là phần chẳng mấy quan trọng, chỉ nhoáng lên một cái là lướt qua thôi.
"Tôi cần phải nhắc nhở anh trước, tiền lương trong lúc thử việc chỉ là lương cơ bản thôi."
"Đương nhiên rồi, nên là lương cơ bản." Tần Trạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Người phỏng vấn chưa từng gặp phải loại trường hợp nào như vậy.
"Như vậy trong hai ngày này, bất cứ lúc nà, anh cũng có thể qua bên đây bắt đầu làm việc."
"Được."
Tần Trạch giải quyết xong phần phỏng vấn của một công ty, lại nhanh chóng chạy đi đăng kí công việc giao hàng nhanh.
Hắn giống như một người vì cuộc sống mà dốc hết khả năng bôn ba khắp chốn, nhưng trên thực tế, hắn lại rất hưởng thụ loại cảm giác này.
...
...
Ngày 11 tháng 4 Âm lịch, cũng là ngày 29 tháng 5 Dương lịch.
Đối với Tần Trạch, đây là một ngày bận rộn, nhưng cũng là một ngày đặt nền móng để trong tương lai, hắn có thể thu hoạch được càng nhiều năng lực chức nghiệp hơn.
Nhưng cũng trong một ngày này, lại có người đang hành động theo nguyên tắc xu hợp kiêng kỵ.
Khi sáng sớm ngày 11 tháng 4 dần xuất hiện tại khu chung cư nhỏ Hữu Khoa Tân Thành, Lê Lộ ở tòa lầu số bảy vừa gặp phải một chút phiền toái.
"Tránh ra! Mau cút khỏi đầu óc của tao!"
Lại nói, trong lần xu hợp trước đó, cô ấy đã vô ý quen biết Tần Trạch, lại ở trong lúc vô ý, phát hiện ra rằng, Tần Trạch có quan hệ không tồi với cao thủ Giản Nhất Nhất của tổ chức chính phủ bên kia...
Điều này khiến trong lòng Lê Lộ tràn ngập hứng thú với Tần Trạch, nhưng e ngại thực lực mạnh mẽ của Tần Trạch, cô ấy không dám đến quấy rầy hắn.
Có điều, đúng là xuất phát từ sự tò mò đối với Tần Trạch, nên Lê Lộ vẫn không chuyển khỏi nơi này.