Chu Phàm bình ổn tâm tình, đưa tay bóp nát đạo ngân phù đang lơ lửng trước mặt.
Sương xám tan ra, Chu Tiểu Miêu từ từ bước ra.
“Tu vi của nàng tương đương với ta, ngươi có biết vì sao nàng có thể xâm nhập vào mộng cảnh của ta không?” Chu Phàm nhìn Chu Tiểu Miêu hỏi.
Chu Tiểu Miêu không nói gì, nhẹ nhàng nâng tay lên. Bọt khí màu vàng kim trên không nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành kích cỡ nắm đấm, rơi vào lòng bàn tay nàng.
Chu Tiểu Miêu nhắm mắt lại, sương trắng trong bọt khí vàng kim cuộn lên dữ dội.