Chu Phàm nghĩ một lúc, bụng hắn đã đói không chịu nổi, một ngày chưa ăn đương nhiên đói, hắn ra ngoài kiếm một ít đồ ăn trở về, lại chia một ít cho tiểu cẩu, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Tiểu Quyển ngồi một bên, ánh mắt dò hỏi nhìn Chu Phàm, nàng biết trong lòng chủ nhân nhất định có chuyện, hơn nữa không phải chuyện nhỏ.
Bằng không sắc mặt chủ nhân sẽ không khi âm khi dương, còn khó lường hơn cả thời tiết.
"Chủ nhân, có chuyện giấu trong lòng không tốt đâu." Tiểu Quyển vẻ mặt lo lắng nói: "Có phải bằng hữu của ngươi lại gặp chuyện phiền lòng gì, ngươi có thể nói cho ta, ta giúp ngươi nghĩ cách."
Chu Phàm liếc Tiểu Quyển một cái, hắn không có ý tốt nói: "Ngươi không nói lời nào đã coi như giúp ta đại ân rồi."