Sau khi đánh lui bọn cướp, đoàn di cư rơi vào hỗn loạn. Những người bị thương thì rên rỉ, người mất thân nhân thì khóc lóc, còn có cả những người đang chạy đi tìm kiếm người thân của mình.
Lần này, đoàn di cư chết và bị thương đến hàng trăm người.
Chu Phàm không có thời gian lo lắng chuyện khác. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh và nhanh chóng phát hiện ra Chu Nhất Mộc, Đại Liễu và Trương Mộc Tượng. Chỉ có Trương Mộc Tượng bị thương nhẹ, đang được Chu Nhất Mộc và Đại Liễu đỡ lấy.
Còn Tiểu Liễu và mẫu thân Quế Phượng đang ở trong đám đông, tuy sắc mặt hơi tái nhợt nhưng cũng không có gì đáng ngại.
“A Phàm!” Đúng lúc Chu Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn nghe thấy tiếng lão Vương đầu gọi mình.