“Triệu tiền bối hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ đơn thuần ngưỡng mộ Triệu tiền bối mà thôi. Tư liệu về Thiên Cơ cự khanh vốn chẳng đáng giá gì, sao tại hạ lại dám mặt dày đòi hỏi đồ vật của Triệu tiền bối chứ?” Đường Văn Khang mỉm cười, vẻ mặt đầy hào sảng nói.
Chu Phàm đưa tay nhặt cuốn sổ nhỏ trên bàn, cất vào trong túi phù, sau đó đứng dậy nói: “Vậy xin cảm ơn Đường lão gia.”
“…” Đường Văn Khang không ngờ Chu Phàm lại dứt khoát như vậy, vừa lấy được đồ đã định rời đi. Hắn vội vàng ho khẽ một tiếng rồi nói: “Triệu tiền bối chờ đã, ta còn một việc muốn thương lượng với Triệu tiền bối.”
“Nói nghe thử xem.” Chu Phàm lại ngồi xuống.
Hắn chẳng bận tâm Đường Văn Khang sẽ nghĩ gì về mình, dù sao Triệu Bá mà hắn đang giả trang vốn dĩ là một tu sĩ tính tình cổ quái.