Đi đến tiểu viện của Chu Phàm, vẻ mặt Lý Cửu Nguyệt vẫn tràn đầy ý cười. Hắn không dám liếc nhìn Chu Phàm, sợ rằng mình lại không nhịn được mà cười phá lên.
“Có gì đáng cười lắm sao?” Chu Phàm thở dài hỏi.
Khóe miệng Lý Cửu Nguyệt khẽ nhếch lên, hắn cố nhịn cười đáp: “Chu huynh, thật lòng mà nói, ta cảm thấy nếu ngươi hói, chưa biết chừng còn đẹp hơn trước, chỉ là kém ta - mỹ nam tử hàng đầu ở Cửu Đạt Lý này một chút thôi.”
“Ngươi cút đi cho ta nhờ.” Chu Phàm làm ra vẻ mặt đau khổ nói.
Lý Cửu Nguyệt không nhịn được lại cười vài tiếng, rồi nhanh chân bước đi trước khi Chu Phàm nổi giận.