Trong lòng Chu Phàm dường như có một âm thanh đang kêu gào bảo hắn đừng nhìn nữa, nhưng hắn không kịp mở miệng nói ra. Đôi môi chỉ vừa hé mở để bảo Tiểu Liên dừng lại thì nàng đã kéo chiếc yếm lên vài tấc.
Đồng tử của Chu Phàm co rút lại, da đầu tê dại, cảm giác như đầu sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Phần bụng của nàng lõm xuống, để lộ phần máu thịt đông đặc, ẩn hiện là những đốt xương trắng hếu. Rõ ràng là do bị moi đi một phần máu thịt.
“Đây là… đây là…” Sắc mặt Chu Phàm tái nhợt, cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời.
“Thích không?” Tiểu Liên vẫn mỉm cười hỏi.