Thương Phù cùng Triệu Nhã Trúc bàn bạc về một vài chuyện khá sơ lược, tỷ như lúc nào Triệu Nhã Trúc sẽ nhập thân, sau khi nhập thân, Thương Phù sẽ phải xác nhận như thế nào.
“Liệu ta có thể nhân cơ hội này khống chế được Chu Phàm hay không?” Thương Phù nhân cơ hội này hỏi ra vấn đề mà nàng quan tâm, vì đây là một cơ hội rất tốt.
Triệu Nhã Trúc nhíu mày nói: “Không thể được, cho dù ta thành công hay thất bại, ngươi cũng không thể làm như vậy, bởi vì ta đã lập đạo thệ cùng thệ ước trên thuyền với hắn, trước sau khi nhập thân đều không thể mưu đồ bất cứ chuyện gì nhằm vào hắn, cho dù ta thoát khỏi sự khống chế của con thuyền này, thì vẫn còn có đạo thệ ràng buộc ta.”
“Một khi ta cho phép ngươi đối phó Chu Phàm, vậy thì sẽ tương đương với việc ta và ngươi cùng nhau mưu hại Chu Phàm, ta sẽ bị đạo tâm phản phệ, cho nên ngươi chỉ có thể chờ sau khi ta nhập thân kết thúc, và không có bất kỳ liên quan nào đến ta mới được ra tay.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Thương Phù tiếc nuối nói.