Sau khi lão già bẩn thỉu dùng một ngón tay đánh bại Phượng Trì, lại quay đầu nhìn về phía này, khiến Sư Xuân cảm thấy ớn lạnh toàn thân, trong lòng thầm chửi rủa chính mình tự đi tìm cái chết. Đang yên đang lành làm người chính đạo không chịu, lại đi làm người trong ma đạo, giờ thì hay rồi, có lẽ mình là ma tu đoản mệnh nhất trên đời này.
Hắn cảm thấy cuộc đời này thật khốn nạn, chẳng cho hắn một cơ hội lựa chọn nào cả.
Điều khiến hắn bất ngờ là lão già lôi thôi chỉ vào Tượng Lam Nhi, nói: "Cái con nha đầu này, ta cũng đã gặp ở Lệ Vân Lâu, xem ra nó cùng một bọn với tú bà đó. Chàng trai trẻ, ngươi không tệ, còn trẻ mà đã dám đối đầu với ma đạo, không tệ, rất không tệ, ta rất ngưỡng mộ ngươi. Không nỡ ra tay vì người ta xinh đẹp à? Để ta làm cho."
Lão giơ tay ra hiệu đưa Tượng Lam Nhi tới.
Gặp ở Lệ Vân Lâu sao? Tượng Lam Nhi căng thẳng nhưng cũng đầy nghi hoặc, bộ dạng của cái người này rất dễ gây ấn tượng, nếu lão già này thật sự từng đến Lệ Vân Lâu, nàng chắc chắn phải có ký ức về lão dù ít hay nhiều.
Sư Xuân lại mừng rỡ trong lòng, có vẻ như lão già này không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của họ. Ngay lập tức, hắn nặn ra một nụ cười xu nịnh: "Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối là người chính trực liêm khiết, thích cái đẹp nhưng không đồi bại. Sở dĩ giữ ả ta lại là để đào bới thật kỹ tung tích của lũ ác bá này, để diệt cỏ tận gốc, chứ không phải vì mục đích khác, giữ lại vẫn còn có ích, giết ngay thì phí phạm lắm."
Lão già lôi thôi lại uống một hớp rượu, không quan tâm mà phẩy tay nói: "Được rồi, ngươi đi đào gốc của ngươi đi, ta đi xem tú bà lúc nãy, đừng để kẻ địch chạy mất."
Nói xong, lão lóe người biến mất vào rừng núi. Ngay sau đó, có tiếng động vang lên: "Thật sự đã chạy trốn rồi sao? Muốn chạy à? Không dễ đâu."
Bóng hình của lão chập chờn trong sương mù rồi biến mất không còn tung tích.
Sư Xuân lập tức rút đại đao khỏi cổ của Tượng Lam Nhi, dùng sống đao vỗ vào mặt của Ngô Cân Lượng đang nằm dưới đất: "Cân Lượng, Cân Lượng."
Nhưng con dao găm trên tay vẫn không rời khỏi người Tượng Lam Nhi, vẫn duy trì cảnh giác.
Không vỗ mặt Ngô Cân Lượng thì không sao, nhưng sau khi vỗ hai cái, Ngô Cân Lượng lại ngáy khò khò, ngáy nhẹ nhàng, ngủ ngon lành.
Chết tiệt, Sư Xuân vừa tức vừa buồn cười, trong hoàn cảnh căng thẳng thế này, lão tử sợ đến suýt vỡ mật, thế mà ngươi lại ngủ được?
Không thể kéo dài thêm nữa, hắn liền đá mạnh hai cú.
"Hả?" Ngô Cân Lượng đột nhiên mở mắt, như nhớ ra điều gì, bất chợt lật người nhảy lên, không quên kéo theo đại đao, nhìn quanh hỏi: "Xuân Thiên, mụ tú bà đâu rồi?"
Sư Xuân: "Bớt nói nhảm, mau nhặt tiền rồi chạy."
Vừa nghe nhặt tiền, ánh mắt Ngô Cân Lượng quét qua, lập tức phát hiện mục tiêu rơi rải khắp nơi, nhanh chóng nhảy tới, tức tốc nhặt hết các tờ ngân phiếu rơi trên đất.
Trong quá trình này, Sư Xuân luôn giữ Tượng Lam Nhi để cảnh giác xung quanh, không dám lơ là, lo sợ có bẫy, chẳng may cảnh tượng vừa rồi là chiêu cứu người của ma đạo thì sao?
Tượng Lam Nhi lần này rất hợp tác, dù miệng có thể nói được nhưng nàng cũng không dám lên tiếng, mặc kệ Sư Xuân muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên thấy Ngô Cân Lượng nhặt sạch sẽ trên đất rồi còn định lục soát thi thể người bịt mặt bị đóng đinh trên cây, Sư Xuân lập tức mắng: "Không kịp nữa rồi, mau, vác Biên Duy Khang lên, đi."
Ngô Cân Lượng dù không hiểu chuyện gì nhưng biết rằng khi đại đương gia nói vậy chắc chắn có lý do, thế là y lập tức từ bỏ, nhanh chóng lướt tới vác Biên Duy Khang lên, rồi theo sau Sư Xuân chạy trốn.
Hai người bọn họ ra sức chạy trốn trong rừng núi.
Đối với Sư Xuân mà nói, không chạy không được, lão già đó rõ ràng muốn trừ ma, mà hắn chính là ma, nhỡ Phượng Trì bị bắt rồi khai ra hắn thì sao? Chạy trốn là an toàn nhất.
Chạy mãi chạy mãi, chạy một hồi lâu, chính bản thân hắn cũng không biết mình đã chạy bao xa, chỉ biết rằng chạy đến khi không còn sức để chạy nữa.
"Xuân, không được rồi, nghỉ chút, chúng ta nghỉ chút đi, ta thực sự không chạy nổi nữa."
Không cần biết Sư Xuân có đồng ý hay không, Ngô Cân Lượng ném đại đao và Biên Duy Khang xuống, mặc kệ ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển như bò, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi.
Không trách người ta được, đại đao của y nặng tới mức cần hai, ba người khiêng, cộng thêm Biên Duy Khang, y thực sự đã mệt đến kiệt sức.
Trên đường đi, Sư Xuân muốn giảm bớt gánh nặng cho Ngô Cân Lượng, bảo y đưa Biên Duy Khang cho mình, kết quả y nói đổi cái nhẹ hơn là được, định đưa Biên Duy Khang cho Sư Xuân, còn mình thì vác Tượng Lam Nhi.
Được thôi, Sư Xuân lập tức hiểu ra y muốn làm gì, cảm thấy mình đừng nên thể hiện lòng tốt như vậy, để y tiếp tục vác Biên Duy Khang.