TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Chương 117: Đụng chạm ngoài ý muốn

Không phải Sư Xuân không quan tâm đến huynh đệ, mà là không thể để nữ nhân này cho Ngô Cân Lượng làm loạn, nếu chọc giận nàng ta, thì những chuyện tiếp theo cũng coi như xong.

Sư Xuân thở hổn hển cũng đặt Tượng Lam Nhi xuống, đi đến trước mặt Ngô Cân Lượng, ngồi phịch xuống, vỗ vào bụng y: "Tiền, đếm đi."

Nói đến tiền, dù mệt mấy Ngô Cân Lượng cũng có tinh thần, mở to mắt cố gắng hít vài hơi sâu, gắng gượng ngồi dậy, rồi lại thở như chó, rút ra các tờ ngân phiếu từ trong ngực.

Sư Xuân giật lấy ngay, thuận tay đè y nằm xuống đất, kêu nghỉ ngơi đi, Ngô Cân Lượng lại gắng gượng bò dậy, đầu chồm tới gần, nhất định phải cùng Sư Xuân đếm tiền.

Vấn đề là cả hai đều chưa từng thấy loại ngân phiếu này, chỉ thấy trong hoa văn phức tạp có ghi dòng chữ: ‘có thể rút ra năm vạn đàn kim’. Tổng cộng có bốn tờ, tức là trị giá hai mươi vạn đàn kim.

Hai kẻ chưa từng trải sự đời ở thế giới bên ngoài cũng không nghĩ rằng Sầm Phúc Thông lại mang thứ này đến để thanh toán phi vụ buôn người. Bên ngoài Lệ Vân Lâu, năm mươi vạn đàn kim mà họ từng thấy đều là hiện vật. Nếu không phải xảy ra chuyện bất ngờ này, thì trong giao dịch bình thường, hai người thực sự không thể phân biệt được phiếu tiền này là thật hay giả.

May mắn thay thứ này là Phượng Trì tìm ra, mà Phượng Trì chắc chắn là người sành sỏi, cô ta không tỏ vẻ nghi ngờ gì, thì có lẽ đây là đồ thật.

Cũng tốt, còn hơn là vác một đống đàn kim nặng nề.

Vấn đề là chia như thế nào, Sư Xuân nhìn qua Ngô Cân Lượng đang háo hức nhìn mình. Theo thỏa thuận ban đầu, đưa cho Ngô Cân Lượng hai vạn là quá đủ rồi, nhưng trên tay đều là các phiếu có mệnh giá năm vạn đàn kim.

Hắn lấy ra một tờ và nói với Ngô Cân Lượng: "Cái này để trả nợ."

Ngô Cân Lượng hiểu ý hắn, năm vạn đàn kim để trả lại cho Miêu cô nương, liền gật đầu liên tục: "Đúng rồi, nên thế."

Sư Xuân lại lấy ra tờ thứ hai và nói: "Một nửa tờ này để chia cho bọn họ."

Ngô Cân Lượng biết "bọn họ" là ai, đó là nhóm người lão Đông, họ đã cung cấp tiền ăn uống vui chơi cho Xuân, Lượng. Cộng thêm việc đã hứa trả mỗi người một vạn đàn kim làm phí giúp việc, chia hai vạn rưỡi là hoàn toàn hợp lý, nên y cũng gật đầu đồng ý.

Hai tờ cuối cùng, Sư Xuân chia mỗi người một tờ.

Ngô Cân Lượng nhận được, cảm thấy khó tin, không còn thấy mệt nữa, liền hỏi: "Năm vạn đàn kim đều cho ta sao?"

Y chỉ đầu tư sáu ngàn đàn kim, theo thỏa thuận thì trả gấp đôi là một vạn hai là đủ, bây giờ được năm vạn, cảm giác cứ như là đang mơ vậy.

Sư Xuân hỏi: "Đủ sướng chưa?"

Nếu không phải vì phát hiện mình là người của ma đạo, hắn thật sự không nghĩ sẽ chia nhiều tiền như vậy cho Ngô Cân Lượng. Không phải vì keo kiệt, mà là với tư cách là đại đương gia, việc chia lợi ích cũng cần có cách làm đúng đắn. Ví dụ như lúc ở ngoài Lệ Vân Lâu, Ngô Cân Lượng không tin tưởng hắn, ban đầu còn giữ khư khư túi tiền không chịu đầu tư. Vậy phải xử lý thế nào đây?

Bây giờ, việc chia nhiều tiền như vậy đơn giản là vì cảm thấy có lỗi với Ngô Cân Lượng vì đã kéo y vào chuyện không bình thường này.

Ngô Cân Lượng cười đến mức miệng gần như toét đến sau đầu, "Đủ, đủ, đủ, đại đương gia không chê vào đâu được, huynh đệ xin thề sẽ theo suốt đời."

Y ôm lấy các phiếu tiền, hôn vài cái, rồi vui vẻ nhét vào túi tiền mới mua, vỗ ngực mình với vẻ thỏa mãn, cảm giác có thể chạy thêm ba vạn dặm nữa.

Sư Xuân cũng đang nhét tiền vào túi.

Tượng Lam Nhi đang ngồi tựa vào gốc cây, nhìn hai người bọn họ ôm tiền như bảo bối, bộ dạng y như tấm chiếu mới chưa từng trải qua sự đời, khóe miệng nàng nở một nụ cười khinh thường. Nàng lại nói: "Giải trừ cấm chế trên người ta, ta đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này."

Đây không phải lần đầu tiên nàng nói câu này, trong khi bị vác chạy suốt đường, nàng đã nói mấy câu tương tự vài lần.

Quá trình đó đối với nàng thật là nhục nhã, Sư Xuân vì chạy mệt quá mà thay đổi tư thế vác nàng liên tục. Lúc thì vác trên vai trái, mệt thì đổi sang vai phải, rồi đổi sang bế trước ngực, thậm chí còn thử cõng trên lưng, ôm lấy đùi và cả mông của nàng. Cứ thế, hai người đã tiếp xúc cơ thể với nhau nhiều lần.

Đặc biệt là khi hai người áp sát nhau, cảm giác cổ và má cọ xát nhau rất lâu khiến nàng ấn tượng sâu sắc, trong ấn tượng còn có cả hơi ấm và hơi thở của người kia.

Nói chung, những chỗ cơ thể có thể bị người ngoài chạm vào hay không thể bị chạm vào đều bị Sư Xuân vô tình chạm hết.

Nhưng Tượng Lam Nhi không thể nói gì, vì nàng biết rằng hắn chỉ đơn giản là mệt và đổi tư thế, vì nàng biết hắn mang nàng chạy trốn cũng là để bảo vệ mạng sống của nàng.