Báo cáo này khiến Tượng Lam Nhi và Phượng Trì tại chỗ đều giật mình.
Cụm từ "lão già lôi thôi" khiến hai người hơi bị kích động, Phượng Trì liền truy hỏi ngay lão già lôi thôi đó trông như thế nào.
Tiểu nhị mô tả sơ qua một chút, vừa nghe thấy hồ lô rượu và cái mũi đỏ rực do uống rượu nhiều, đừng nói là Phượng Trì, ngay cả sắc mặt của Tượng Lam Nhi cũng tái nhợt đi.
"Tên tặc tử đó quả nhiên cùng phe với lão già kia, tiểu thư, chỗ này không an toàn nữa rồi, chúng ta phải mau chóng rút lui thôi." Phượng Trì lo lắng, rõ ràng là bị ám ảnh ‘một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’.
Tượng Lam Nhi cũng có chút hoang mang, nhưng cảm giác phán đoán sát sao lúc đó của mình không thể nào sai được, nên liền hỏi kỹ tiểu nhị tình hình cụ thể.
Khi nghe tiểu nhị nói rằng Sư Xuân vừa thấy lão già lôi thôi đã lập tức quay đầu bỏ đi, nhưng lại bị lão già đuổi theo túm lấy, không chỉ Tượng Lam Nhi, ngay cả Phượng Trì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhận ra mình có phần thiếu suy xét.
Hai người bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận, phát hiện dù không có phần sau của cuộc nói chuyện, chỉ dựa vào báo cáo trước đó cũng có thể thấy được vấn đề, nếu Sư Xuân thật sự cùng phe với lão già lôi thôi, làm sao lại kéo co nhau giữa đường phố, lại càng không thể công khai ngồi uống rượu với nhau, chẳng lẽ họ coi người trong ma đạo bị mù lòa sao?
Hiểu rằng Sư Xuân vì bất đắc dĩ, Tượng Lam Nhi liền hỏi thêm: "Lão già lôi thôi đó có làm khó hắn ta không?"
Tiểu nhị trả lời: "Chắc là không, hai người họ chỉ ngồi ở sảnh lớn tửu lâu, ăn uống nói cười, trông rất vui vẻ."
Phượng Trì khoát tay: "Được rồi, ngươi tiếp tục theo dõi, có biến báo ngay."
"Vâng." Tiểu nhị nhận lệnh rồi đi.
Sau khi cửa đóng lại, Phượng Trì nói: "Chắc vấn đề không lớn, theo thông tin mới nhất từ trên đưa xuống về kẻ đó, quả thật không phải dạng vừa đâu, khi mới hai mươi tuổi đã trở thành đại đương gia khét tiếng một vùng ở nơi lưu đày, rất xảo quyệt, từ lúc hắn được thả ra đã sắp đặt mưu mô chuộc người bán người, có thể thấy rõ bản chất của hắn, chắc có thể đối phó với lão già lôi thôi đó. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tiểu thư, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây tránh mặt một thời gian."
Phán đoán dù sao cũng chỉ là phán đoán, trên đời này không có cái gì là tuyệt đối, có lựa chọn thì không cần mạo hiểm.
Tượng Lam Nhi gật đầu.
Hai người liền rời khỏi nơi đó.
Trước cửa tửu lâu, tiểu nhị cúi đầu khom lưng tiễn khách rời đi.
Lão già lôi thôi sau khi ăn uống no nê, trước khi ra khỏi cửa còn không quên quay đầu mắng tiểu nhị một câu: "Mắt chó coi thường người."
Sau đó liền cùng Sư Xuân chào tạm biệt, lão nói đã ăn uống no đủ, muốn đi ngủ, Sư Xuân dĩ nhiên không giữ lại.
Nhìn bóng dáng lão đi xa, Sư Xuân sờ sờ bụng mình, khách ăn uống no đủ, còn hắn chỉ mới no một nửa, quay đầu nhìn bảng hiệu tửu lâu, có nên vào ăn lần nữa không?
Thấy tiểu nhị mắt chó coi thường người đang cười tươi, ai biết kẻ này đang nghĩ gì trong lòng, thôi vậy, khỏi để người ta chê cười, mất mặt người từ nơi lưu đày.
Thở ra hơi rượu, hắn tiếp tục giữ vẻ thư sinh dạo phố, không dám về thẳng nơi trọ, sợ bị lão già để ý.
Đi vòng đông vòng tây một lúc, khi hắn đi qua một góc phố, bỗng có một cô nương xinh đẹp khoan thai bước ra.
Cô nương mặc áo lụa màu tím, nét mày không kẻ mà vẫn sắc sảo, hơi giống mày kiếm, mắt sáng có thần, sống mũi cao như ngọc, môi hồng tự nhiên, cằm hơi chẻ, khuôn mặt thanh tú rõ ràng từng nét, làn da trắng mịn không tì vết, mang vẻ đẹp tự nhiên mà vẫn có phần anh khí, lại có chút quý phái.
Tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, từng sợi tóc đều gọn gàng, không đeo trang sức.
Dáng người cũng thuộc loại cao ráo trong số nữ giới, chỗ nên đầy đặn thì có, chỗ nên thon gọn thì không thừa, tuyệt đối là một cô nương xinh đẹp, quý phái và anh khí pha trộn tạo nên một phong thái đặc biệt.
Chỉ là đôi mắt sáng ngời của cô nương lại chăm chú nhìn bóng lưng lững thững của Sư Xuân.
Bên cạnh nàng, một cô nương áo xanh dáng vẻ thanh tú nhanh nhẹn cũng đi ra theo, nói khẽ: "Tiểu thư, chính là hắn, hắn là Sư Xuân, nghe nói vừa từ nơi lưu đày trở về."
Vừa dứt lời, lại có một cô nương áo xanh mặt tròn nhanh chóng chạy tới, đến gần khẽ bẩm báo: "Tiểu thư, Biên thiếu gia bị từ chối vào tông môn, đã quỳ ngoài sơn môn."
Cô nương áo lụa tím khẽ nhếch môi lộ vẻ khinh bỉ, quay đầu nói: "Không cần theo ta, điều tra xem lão già uống rượu kia là ai."
"Vâng." Hai cô nương áo xanh đồng thanh nhận lệnh.
Cô nương áo lụa tím liền bước đi, hướng về phía Sư Xuân.
Khi đi ngang qua một bãi đất trống lớn dùng để buôn bán trao đổi, Sư Xuân thấy khách thương qua lại mua bán một loại thực vật màu xanh lam, trông giống như dạng cây bụi, rõ ràng đã được phơi khô xử lý, nhìn quy mô mua bán hiện trường cũng khá lớn, từng đống chất đống.