Cao thủ sao? Nàng ta tin rằng không cao thủ nào lại dám ra mặt cản trở vào lúc này.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Ngụy Biện liền chuyển sự chú ý và bắt đầu chỉ đạo tại hiện trường. Hắn ta chỉ tay về phía thi thể, vẫy tay ra hiệu cho đệ tử Vô Kháng Sơn. Lập tức, mấy người đệ tử khiêng thi thể đi, đặt lên chiếc xe ngựa phía sau.
Dưới mái nhà, Ngô Cân Lượng chứng kiến toàn bộ quá trình, thở phào nhẹ nhõm và bò lùi lại, nói: "Xong rồi, không cần phải nằm rạp như vậy nữa. Đi thôi, xuống và đi với họ một chuyến."
Sư Xuân vẫn đang nằm quan sát, cảm giác có gì đó không đúng nhưng không thể chỉ ra. Hắn nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại, con ngươi co rút lại.
Bàn tay chỉ trỏ của Ngụy Biện đã thu hút sự chú ý của Sư Xuân, và hắn nhìn thấy, vết sẹo trên tay Ngụy Biện. Sư Xuân chợt nhớ đến bàn tay đã kích hoạt phù chú trong vụ tấn công trước đó, cũng có vết sẹo tương tự ở hổ khẩu.
Chỉ là trùng hợp sao?
Cuối cùng, hắn hiểu ra điểm không ổn trong việc này – là Biên Duy Anh!
Nhìn về phía Biên Duy Anh đang đứng, sự việc thành chủ tự mình đến xử lý vụ này lúc đầu không có gì đáng ngờ, nhưng giờ tình huống lại khiến lòng hắn dấy lên nỗi sợ hãi.
Hắn không thể hiểu, tại sao lại như vậy?
Có lẽ đó chỉ là một phần lý do khiến hắn cảm thấy bất ổn. Thêm nữa, phản ứng của đệ tử Vô Kháng Sơn đối với thi thể cũng có điều gì đó bất thường!
Điều này càng làm cho hắn tin vào suy nghĩ của mình.
Nghe thấy tiếng của Ngô Cân Lượng, Sư Xuân bất ngờ đưa tay kéo áo y lại.
"Sao thế?" Ngô Cân Lượng ngẩng đầu hỏi, vừa hỏi vừa bò lại nhìn xuống.
Sư Xuân thì thầm: "Xuống dưới là tự chui vào rọ, là tìm cái chết. Chúng ta phải tìm cách thoát thôi!"
Ngô Cân Lượng thắc mắc: "Ý ngươi là gì?"
Sư Xuân đáp: "Chúng ta mải suy nghĩ ai là người đứng sau vụ này mà quên mất đây là Vô Kháng Sơn, có nhiều người biết sử dụng phù chú. Cân Lượng, tình hình rắc rối rồi, sát thủ có thể không phải do Kỳ gia phái đến, mà là Biên Duy Anh."
Trong lúc nói chuyện, từ trong khách sạn vọng ra tiếng gọi của tiểu nhị:
"Sư tiên sinh, Ngô tiên sinh, các vị ở đâu? Làm ơn ra đây một lát. Sư tiên sinh, Ngô tiên sinh..."
Tiếp theo là những âm thanh của cửa phòng khách mở ra, có lẽ họ đang kiểm tra từng phòng một.
Chẳng bao lâu sau, tiếng gọi xuất hiện ngay dưới chỗ họ đang ẩn nấp.
Sau khi tiếng bước chân rời đi, Ngô Cân Lượng nhẹ nhàng hỏi: "Biên Duy Anh sao? Không thể nào, chúng ta không có thù oán gì với nàng, sao người ta lại hại chúng ta? Nói thật đi, chẳng nhẽ là lúc ta không có ở đó, ngươi đã làm chuyện bậy bạ với nàng ta phải không? Đừng tưởng ta không nhìn thấy ngươi cứ ôm chặt lấy Tượng Lam Nhi, thật là nham hiểm."
Y vẫn nhớ rõ cảnh Sư Xuân ôm lấy Tượng Lam Nhi chạy trốn, cách thức cùng tư thế ôm đó quả thật rất chi là ba chấm. Y còn muốn đổi lại để ôm mỹ nhân một phát, nhưng đại đương gia lại trọng sắc khinh bạn nên không đồng ý. Nghĩ lại, thật không công bằng, sao không để cho y đóng vai người theo đuổi Tượng Lam Nhi? Y cao ráo, ngoại hình cũng tốt mà.
Sư Xuân ngạc nhiên, mình lúc nào đã thả dê Tượng Lam Nhi? Tên này đang nói nhảm gì thế?
Không đúng, lúc này là thời điểm nào rồi mà còn luyên thuyên mấy chuyện tào lao như vậy, thế mà tên này vẫn còn nhớ chuyện sờ mó nữ nhân.
Nếu không phải đang ở tình thế nguy hiểm, không dám gây tiếng động, chắc chắn Sư Xuân đã đá cho y một cái rồi.
Hắn thì thầm: "Đừng nói nhảm, người bên cạnh Biên Duy Anh, vết sẹo ở hổ khẩu tay kẻ này rất giống với vết sẹo trên tay kẻ đã tấn công chúng ta trong xe ngựa, ở cùng một vị trí. Không thể là trùng hợp."
Nghe vậy, Ngô Cân Lượng lập tức căng thẳng, mở to mắt nhìn nhưng tay của Ngụy Biện đã hạ xuống. Từ góc độ đó không nhìn rõ, chỉ thấy loáng thoáng có vết sẹo, nhưng y biết rõ rằng Sư Xuân sẽ không đùa về chuyện này.
Tim đập thình thịch, y thì thào: "Vậy giờ sao? Đây là địa bàn của bọn họ, họ đông người và mạnh hơn chúng ta, lại có vô số định thân phù, rắc rối to rồi. Sao mà chúng ta lại khổ thế, ra ngoài làm gì cũng không thuận lợi, nhìn người ta mà xem, lão Đông và Đại Thạch Đầu thì…"
Y vừa nói vừa kéo áo Sư Xuân, chỉ vào lão già lôi thôi đứng ở dưới mái nhà phía đối diện: "Lão ta không phải cao thủ sao, lời lão nói có đáng tin không?"
Sư Xuân đáp: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Chúng ta không quen lão ta, lão không tiết lộ tí gì về bản thân, chưa từng thử, sao chúng ta có thể dám giao mạng sống cho lão ta? Đây là Vô Kháng Sơn, Biên Duy Anh đang làm việc với tư cách thành chủ, ngươi chắc chắn lão ta sẽ can thiệp à? Chỉ khi không còn cách nào khác, mới có thể nhờ lão ta.