Trì Huyền cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, thản nhiên nói: "Thế nào? Ta muốn đi đâu cũng phải giải thích với ngươi sao? Cút ngay, đừng cản đường bổn Thánh tử!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sáng mắt lên. Ánh mắt bọn họ nhìn Trì Huyền cũng từ lúc nãy còn thấp thỏm bất an, biến thành như loài sói đói đầy sát ý.
Lúc bình thường, Trì Huyền nếu cảm thấy không vui, căn bản sẽ không nói gì, mà là trực tiếp động thủ. Nhẹ thì đánh cho trọng thương, nặng thì xương cốt không còn. Mà hiện tại, hắn ta vậy mà không trực tiếp động thủ?
Vậy điều này có ý nghĩa gì, còn cần phải nói nhiều sao?
Vừa mới rồi, Tả Linh Lan vội vã chạy đến đây, nói cho mọi người một tin tức khiến bọn họ chấn động.