Chỉ nghe Tả Linh Lan từng chữ từng chữ nói: "Nghe nói Thánh tử điện hạ tu vi đã mất hết, không biết là thật hay giả?"
Sắc mặt Trì Huyền đại biến, hai mắt nhìn chằm chằm Tả Linh Lan. Mà Tả Linh Lan lại không chút sợ hãi, vẫn mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Trì Huyền.
Trì Huyền chậm rãi nói: "Sư tỷ lời này là có ý gì?"
Nụ cười trên mặt Tả Linh Lan dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ dữ tợn đầy hận ý: "Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo. Trì Huyền, ngày tàn của ngươi đã đến!"
Ba năm trước, khi Trì Huyền xuyên không đến đây, hắn ta là một kẻ đầy hoài bão. Bởi vì hắn ta là người xuyên không, hơn nữa còn có hệ thống. Có những thứ này, hắn ta tự tin sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vương giả của Đông Châu, thậm chí là toàn bộ Thượng Vực. Hắn ta chưa từng hoài nghi điều này, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại. Hắn ta xem chúng sinh như sâu kiến, xem vạn vật như cỏ rác, trong lòng cho dù đối với trời, đối với đất, hay là đối với người, đều chưa từng có nửa phần kính sợ.