“Thu Sương, con tuy tu luyện Chí Âm chi đạo, nhưng cần biết cô âm bất sinh, Độc Dương bất trường, bởi vậy chỉ chuyên tâm tu luyện Âm Tính Chân Khí, sẽ không có lợi cho việc tu hành. Trong Thái Âm Tâm Kinh, cũng có lý niệm Chí Âm phản dương. Vì vậy ta khuyên con, nên từ Thái Âm Chân Khí của mình tu luyện ra Thiếu Dương chân khí, sau đó âm dương điều hòa, để mong trường tồn bất suy.”
“Sương Hoa, hiện tại con gặp phải bình cảnh trong tu luyện, chớ nên nóng vội, cần chậm rãi mài giũa mới có thể đột phá. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, ngoài việc vận chuyển Chu Thiên Bàn Vận vào sáng sớm và tối muộn, thì không cần tu luyện công pháp nữa, chi bằng cùng Tuyết Nhi luyện tập kiếm thuật.”
“Tuyết Nhi… Cái gì? Con nói ba bộ kiếm pháp mà ta dạy cho con ngày hôm qua, con đều đã lĩnh hội hết rồi? Cái này… Được rồi, tiếp theo ta sẽ dạy con thêm hai bộ kiếm pháp nữa, con xem cho kỹ…”
Trong một căn phòng rộng rãi, Lâm Tiêu Nhiên đang nghiêm túc dạy dỗ Phong Lăng Tuyết cùng hai người còn lại. Tuy tiểu nha đầu này có khuôn mặt non nớt, nhưng khi dạy người khác lại rất đâu ra đấy. Phong Thiệu đứng ở cửa, từ xa nghe Lâm Tiêu Nhiên giảng giải, khóe miệng không tự chủ được mà nở một nụ cười.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên có vài phần khí thế của sư nương rồi.