Tuy rằng lần đi Đại Hạ này cũng không tra ra hướng đi của yêu nữ kia, thế nhưng lại giúp nàng tìm được một vị hiền quân kết thúc thời loạn thế, thật sự là không phí công cho hành trình này.
Nàng quyết định vừa tiếp tục truy tìm hướng đi của yêu nữ, vừa lựa chọn hiền quân.
Cho đến khi tìm ra người thích hợp nhất mới thôi!
Bất tri bất giác đi tới Đại Chu vương triều, Tống Ngọc Phi lẩm bẩm: "Đại Chu vương triều không lập người kế vị, nhưng nhị hoàng tử xưa nay có hiền danh! Một năm không thấy, không biết tình huống thế nào?"
Vì vậy nàng đổi một con đường, đi tới kinh thành Đại Chu vương triều, gặp được nhị hoàng tử trong đó.
Nhị hoàng tử của Đại Chu vương triều nhìn thấy Tống Ngọc Phi thì vô cùng vui vẻ, chắp tay khách khí nói: "Bái kiến Ngọc Phi tiên tử! Một năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước, khiến bổn cung rất là nhớ nhung!"
Điều hắn nói là sự thật, không thể không nhớ dung mạo tuyệt mỹ lạnh lùng của đối phương, càng nhớ nhung thế lực sau lưng của đối phương hơn.
Nếu như có thể được thế lực sau lưng nàng ủng hộ, hắn nhất định có thể lập tức lên làm Thái tử của Đại Chu vương triều, vấn đỉnh chí cao Hoàng quyền, thậm chí còn có cơ hội tranh tài ở Trung Nguyên, mở ra một phương hoàng triều!
Có thể nói, chỉ cần được nữ nhân này tương trợ, hắn sẽ thăng chức rất nhanh!
"Bái kiến Nhị Hoàng Tử điện hạ, phong thái điện hạ còn hơn năm đó!"
Tống Ngọc Phi khách khí đáp lễ.
"Ngọc Phi Tiên Tử, quá khen, ha ha... Bổn cung đã cho người chuẩn bị xong tiệc rượu, đêm nay chúng ta nhất định không say không về!"
Nhị Hoàng Tử nhiệt tình nói.
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi!"
Tống Ngọc Phi gật đầu.
"Tiên tử, mời vào bên trong! Bổn cung sẽ dẫn đường cho ngươi!"
Thời gian một nén nhang sau, Nhị hoàng tử tổ chức tiệc rượu long trọng trong hoa viên nhà mình, mời Tống Ngọc Phi.
Vì tỏ lòng coi trọng, Nhị hoàng tử còn đem phụ tá cận thần của mình, còn có mấy vị hoàng tử thân cận với hắn đều mời tới, cùng tiếp đãi khách quý Tống Ngọc Phi, mọi người cùng nhau nghênh đón khách quý, có vẻ hết sức long trọng.
"Điện hạ khách khí rồi, dân nữ chỉ là người bình thường mà thôi, thật sự không nhận trọng lễ như vậy được!"
Tống Ngọc Phi khách khí nói.
"Ngọc Phi tiên tử khách khí rồi!"
Nhị Hoàng Tử cười khanh khách nói: "Ngươi có thể đến nơi đây của bổn cung làm khách, là vinh hạnh của bổn cung! Cho nên, cho dù chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng là chuyện hiển nhiên, kính xin tiên tử đừng chối từ!"
"Vậy xin đa tạ điện hạ đã khoản đãi!"
Tiếp theo, Nhị Hoàng Tử gọi một đoàn ca vũ, mọi người vừa thưởng thức ca vũ biểu diễn, vừa uống rượu mua vui.
Tống Ngọc Phi nhìn mỹ thực trên bàn, lại nhìn ca múa bên cạnh, không kìm lòng được nhớ tới Lâm Bắc Phàm.
Lúc đó bọn hắn lần thứ nhất gặp mặt, Lâm Bắc Phàm kia chính là vừa ăn sơn trân hải vị, vừa ôm mỹ nhân, vừa thưởng thức ca múa biểu diễn, đem bản sắc hôn quân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Chẳng qua, sơn hào hải vị này cộng lại cũng không bằng cái một nửa sự xa xỉ của hắn, ca múa ở đây so với ca múa của hắn, dường như cũng không yêu kiều xuất chúng như vậy.
Không thể không nói, tiểu hôn quân kia thật sự là rất hưởng thụ!
Nhị hoàng tử vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Tống Ngọc Phi, phát hiện nàng nhìn món ngon trên bàn nhưng lại không tập trung, không khỏi hỏi: "Tiên tử, đồ ăn không hài lòng sao? Có cần bổn cung giúp ngươi đổi bàn không?"
Tống Ngọc Phi lắc đầu: "Không phải! Chỉ là dân nữ đã quen cơm canh đạm bạc, cho nên trong lúc nhất thời không quen! Món ăn này rất ngon, không cần đổi!"
Nói xong, cầm lấy đũa có ý tứ ăn vài miếng, sau đó buông xuống.
"Điện hạ, dân nữ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo!"
Tống Ngọc Phi mặt đầy nghiêm nghị.
Nhị Hoàng Tử chấn động tinh thần, khảo nghiệm đến rồi!
Tống Ngọc Phi và thế lực sau lưng hắn luôn có truyền thống thay trời chọn minh chủ.
Phàm là minh chủ được bọn họ lựa chọn, đều sẽ được thế lực của bọn họ dốc lực ủng hộ, làm Hoàng Đế đều là chuyện thuận lý thành chương, tương lai còn có cơ hội mở hoàng triều, trở thành hùng chủ một phương!
Hơn một ngàn năm qua, rất nhiều Hoàng Đế đã được bọn họ ủng hộ, mới nhanh chóng quật khởi!
Vì vậy, nhất định phải biểu hiện thật tốt!
Nếu như có thể đạt được sự ưu ái của nàng, thăng quan nhanh chóng trong tầm tay!
Nhị Hoàng Tử phất phất tay, đem ca vũ biểu diễn tạm thời xua đuổi xuống, ngồi xếp bằng ở bốn phía, sắc mặt thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, toàn lực ứng phó khảo nghiệm lần này.
Những người khác, cũng biến thành nghiêm túc, tùy thời âm thầm trợ giúp hoàng tử.
"Ngọc Phi tiên tử, có vấn đề gì cứ việc hỏi, bổn cung nhất định biết gì nói hết không giấu diếm!"
"Được, dân nữ nói vậy!"
Tống Ngọc Phi chỉ vào một bàn mỹ thực, nói: "Điện hạ, khoản đãi nhiệt tình của ngài khiến dân nữ vô cùng cảm động! Dân nữ là thôn phụ sơn dã, từ nhỏ đã cơm canh đạm bạc, kiến thức có hạn, không biết tiệc rượu này tiêu tốn bao nhiêu tiền, hoàng tử điện hạ có thể cho ta biết được không?"
Đây thoạt nhìn chỉ là một vấn đề tính toán đơn giản, nhưng nếu nghĩ như vậy thì sai rồi.
Ngọc Phi tiên tử ra đề, xưa nay không đơn giản như vậy.
Vấn đề của nàng đủ mọi chủng loại, không thể tìm ra dấu vết, nhưng cuối cùng đều chỉ về một vấn đề cuối cùng - ngươi có tư cách làm Hoàng Đế tốt hay không.
Nếu như trả lời sai, sẽ mất điểm.
Vì thế, Nhị hoàng tử nghiêm túc suy nghĩ.