Sau một lát, trả lời: "Tiên tử, bàn tiệc rượu này tiêu đại khái ba trăm lượng bạc."
Tống Ngọc Phi truy hỏi: "Thật sự chỉ tốn ba trăm lượng bạc thôi à?"
Nhị Hoàng Tử nhẹ gật đầu, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Bản cung xưa nay tiết kiệm, ngày thường tiêu xài có hạn, càng ưa thích hao tâm sự ở trên chính vụ, thay phụ hoàng phân ưu, vì thay dân chúng lo lắng giải nạn! Cũng chính là hôm nay gặp được tiên tử, mừng rỡ như điên, cho nên mới hơi xa xỉ một chút, kính xin tiên tử thứ lỗi!"
"Đúng vậy đó, bình thường điện hạ xác thực tương đối tiết kiệm, đối với phương diện ăn uống không quá để ý!"
"Điện hạ để tâm tới bách tính, căn bản không có thời gian hưởng thụ!"
"Hôm nay tiêu ba trăm lượng bạc, đã xem như tương đối xa xỉ rồi!"
"Vì thế, điện hạ còn thường tự kiểm điểm mình!"
Mọi người nhao nhao mở miệng, tô đẹp cho nhị hoàng tử.
Nhưng Tống Ngọc Phi lại cảm thấy thất vọng.
Bàn tiệc rượu này kém Lâm Bắc Phàm, nhưng chênh lệch cũng không quá rõ ràng.
Hơn nữa, bàn tiệc rượu này thắng ở số lượng lớn, có thể tiếp đãi hai mươi ba mươi người, nhiều hơn so với bàn kia của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đã từng nói, hắn muốn chuẩn bị bàn tiệc rượu kia cần hơn một ngàn lượng bạc.
Cho nên, bàn tiệc rượu này tuyệt đối không kém bao nhiêu.
Nhị Hoàng Tử nói chỉ tốn ba trăm lượng bạc, chênh lệch quá lớn.
Chỉ có hai khả năng: Một là hoàng tử nói dối, hai là quả thật chỉ tiêu tốn ba trăm lượng bạc.
Lúc này, nàng ngược lại hi vọng nhị hoàng tử nói dối.
Ngươi không phải là không thể xa xỉ hưởng thụ, chỉ cần ngươi cho đủ tiền, không lỗ nợ dân chúng, như vậy là đủ rồi!
Giống như Lâm Bắc Phàm, làm như vậy, cho nên ngược lại được các dân chúng ủng hộ.
Một mình hắn nuôi lớn dân chúng cả nước.
Nhưng mà hiện tại, một bàn tiệc rượu đáng giá hơn một ngàn lượng bạc, ngươi chỉ bỏ ra ba trăm lượng bạc, trong đó kém 700 lượng!
Tiền không cho đủ, chính là lao dân thương tài đó!
Phía sau bàn này có hơn một ngàn người phục vụ, đồng nghĩa với việc có hơn một ngàn người không lấy được thù lao tương ứng!
Do đó, dân chúng không phải đều chịu khổ cực sao?
Giờ phút này, nhị hoàng tử đã mất một điểm trong Tống Ngọc Phi.
Nhị hoàng tử chú ý tới sắc mặt Tống Ngọc Phi có vẻ không thích hợp.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ câu trả lời vừa rồi của mình không khiến tiên tử hài lòng?
Một bàn tiệc rượu với giá ba trăm lượng bạc, tiên tử cũng ngại nhiều hả?
Nhị Hoàng Tử trong lòng hối hận nha!
Sớm biết như vậy đã nói 200 lượng!
Thế là mất dê mới sửa chuồng, nháy mắt với một vị lão thần bên cạnh.
Một vị lão thần đi theo nhị hoàng tử nhiều năm, một lời một hành động của đối phương đều đoán ra bảy tám phần, vì vậy lập tức đứng ra, cười nói: "Ngọc Phi tiên tử, thật ra vừa rồi điện hạ nói sai rồi! Bữa tiệc rượu này kỳ thực mới tiêu tốn hai trăm lượng bạc, tuyệt đối không nhiều! Điện hạ công vụ bề bộn, nhất thời không nhớ rõ, xin tiên tử thứ lỗi!"
Nhị Hoàng Tử bừng tỉnh đại ngộ vỗ lên đầu mình: "Thì ra mới tiêu tốn hai trăm lượng bạc, xem ra bổn cung thật sự nhớ lầm rồi! Tiên tử, thật xấu hổ, bổn cung tự phạt một chén!"
Tống Ngọc Phi hỏi: "Thật sự chỉ tiêu 200 lượng bạc thôi à?"
"Tuyệt đối chỉ bỏ ra hai trăm lượng bạc, không nhiều hơn đâu, lão phu có thể dùng tính mạng để thề!"
Lão thần kia dựng ngón tay lên, nói như đinh đóng cột.
Tống Ngọc Phi càng thất vọng!
Lại chỉ tiêu tốn 200 lượng bạc, nhị hoàng tử này cũng quá dằn vặt bá tánh!
Cái này so với ăn chùa có gì khác nhau sao?
Dân chúng cống hiến một bàn tiệc rượu này không dễ dàng nha, ngươi thậm chí ngay cả tiền cũng không nguyện ý cho thêm một chút, quá bóc lột người rồi!
Khi dễ người cũng không phải bắt nạt như vậy nha!
Vì vậy, Nhị Hoàng Tử trong mắt Tống Ngọc Phi lại bị hạ thấp một phần.
Sắc mặt này rơi vào trong mắt Nhị Hoàng Tử, lại trở nên không đúng.
Không thể nào, hai trăm lượng bạc mà còn sợ nhiều?
Yêu cầu của tiên tử này quá nghiêm khắc!
Thật sự không thể ít hơn nữa, ít hơn nữa ngay cả hắn cũng không thể tin nổi!
Thế là, Nhị Hoàng Tử lại lần nữa mất dê mới sửa chuồng.
Hắn hối hận: "Thật ra tiêu nhiều bạc như vậy, bổn cung hiện tại nghĩ lại cũng thấy hối hận, không dám ham hưởng thụ như vậy! Cho nên bổn cung quyết định, từ nay về sau càng thêm nghiêm khắc yêu cầu bản thân, những rượu ngon món ngon này, sau này cũng không ăn nữa!"
Tống Ngọc Phi sửng sốt: "Điện hạ, những rượu ngon món ngon này, sau này ngươi không ăn thật à?"
Nhị Hoàng Tử kiên định nói: "Sau này cũng không ăn nữa!"
Tống Ngọc Phi hỏi: "Nhưng, những thứ này ngon như vậy, ngươi cam lòng sao?"
"Cho dù có ngon hơn nữa cũng không dám ăn, bổn cung muốn nghiêm khắc yêu cầu chính mình!"
Nhị Hoàng Tử đại nghĩa lẫm liệt.
Những người khác đều vỗ tay khen hay, nói thẳng Hoàng tử điện hạ thánh minh!
Nhưng Tống Ngọc Phi lại càng thất vọng!
Những món ngon như rượu ngon này cũng chỉ có thể cung cấp cho hoàng thân quốc thích, cũng chỉ có bọn họ mới có thể tiêu phí.
Nếu như, Nhị Hoàng Tử không ăn nữa, sau lưng không biết có bao nhiêu người vì vậy mà thất nghiệp!
Làm hoàng tử đương triều, làm sao có thể tùy hứng làm bậy như vậy?
Cứ hồ đồ như thế sao?