Hoàng Đế Đại Nguyệt không cam lòng.
"Bệ hạ, thật sự trốn sao?"
Lão thái giám vội la lên: "Nếu như chúng ta chạy thoát thân, sẽ vĩnh viễn mất đi Đại Nguyệt! Xin bệ hạ nghĩ lại!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt đau đớn che trán: "Trẫm cũng không muốn đi, nhưng đại quân hai nước đã tới gần, trẫm đã không còn binh mã nào, căn bản là không ngăn cản nổi, cho nên chỉ có thể chạy trốn! Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt!"
"Ôi!"
Lão thái giám thở ra một hơi thật sâu.
Vì vậy, bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc, mang theo người nhà, suốt đêm chạy trốn khỏi kinh thành, ngày hôm sau sau khi bọn họ chạy thoát khỏi kinh thành, binh mã Đại Thạch cùng Đại Trúc rốt cục đã giết đến.
Bởi vì Hoàng Đế Đại Nguyệt đã dẫn người chạy, sĩ khí trong kinh thành trở nên thấp kém, căn bản là không thể tổ chức phản kháng mạnh mẽ, nên đã nhanh chóng bị đại quân hai nước công phá.
Sau khi giết vào thành, toàn bộ hành trình lục soát, nhưng không thu hoạch được gì.
"Khởi bẩm tướng quân, chúng ta đã lục soát toàn bộ kinh thành một lần, nhưng cũng không tìm được tung tích Hoàng Đế Đại Nguyệt cùng Hoàng thất của hắn, chỉ sợ đã chạy thoát!"
"Chạy? Trốn cũng thật nhanh nha!"
Trên con ngựa cao, một vị tướng quân cưỡi.
Người này là tướng quân Thạch Thương Hải của Đại Thạch quốc, không chỉ là một vị tướng quân mà còn là một vị quận vương, cho nên được Hoàng Đế Đại Thạch tín nhiệm, được phái tới đây tấn công Đại Nguyệt, mở mang bờ cõi.
Hôm nay không đến một tháng đã đánh bay được Đại Nguyệt khiến hắn hăng hái hẳn lên, vô cùng đắc ý.
Hắn quay đầu ngựa lại, trên đầu ngựa treo một cái đầu lâu đẫm máu, hai mắt trợn tròn.
Đầu lâu kia chính là của hai vị Tiên Thiên tướng quân Đại Nguyệt, bị chém giết thành chiến lợi phẩm.
Thạch Thương Hải quay đầu lại, cười lạnh nói: "Ngươi nhìn xem, các ngươi ở tiền tuyến ra sức chém giết, nhưng Hoàng Đế của các ngươi lại chạy! Hoàng Đế tham sống sợ chết như vậy, đâu đáng để các ngươi thuần phục? Nếu như các ngươi sớm ngày quy hàng, hiện tại đều có thể cùng bản vương ăn sung uống sướng, hưởng vinh hoa phú quý vô tận! Đáng tiếc!"
Lúc này, lại có một vị tướng quân cưỡi con ngựa cao lớn đi tới.
Người này là Trúc Tất Vũ tướng quân Đại Trúc Quốc, cũng có huyết mạch hoàng thất, cho nên bị phái tới đây chủ trì đại cục.
Trên ngựa lớn của hắn cũng treo một cái đầu người đẫm máu, đây là chiến lợi phẩm của hắn.
"Nghe nói Hoàng Đế Đại Nguyệt kia đã chạy mất rồi?"
Thạch Thương Hải tướng quân gật đầu: "Không sai, chạy thật là nhanh, nghe nói là chạy suốt đêm hôm qua! Tin tức cấp bách tám trăm dặm vừa mới truyền về, lập tức chạy, không chậm trễ chút nào!"
Trúc Tất Vũ tướng quân cười lạnh một tiếng: "Không cần lo lắng, bọn chúng chạy không thoát đâu!"
Thạch Thương Hải kinh ngạc: "Xem ra ngươi đã sớm có chuẩn bị!"
"Nhất định rồi! Cái đinh chôn giấu 20 năm, đến lúc khởi động rồi!"
Trúc Tất Vũ tướng quân cười lạnh.
Lúc này, đám người Hoàng Đế Đại Nguyệt vội vã chạy đi.
Vì để tránh bị đại quân hai nước Thạch Trúc tìm được, bọn hắn tận lực tránh đi đám người, lựa chọn đều là con đường nhỏ hẹp quanh co vắng vẻ.
Nhưng nếu là tiểu đạo, đường như vậy không bằng phẳng, một đường xóc nảy, làm Hoàng Đế Đại Nguyệt chưa từng ăn bao nhiêu khổ sở vô cùng khó chịu.
"Đã chạy được mấy ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi, trẫm thật sự không thể chạy nổi nữa!"
"Vâng, bệ hạ!"
Đoàn xe dừng lại.
Hoàng Đế Đại Nguyệt được người ta dìu ra khỏi xe, vừa mới bước chân lên mặt đất đã nôn thốc nôn tháo, sắc mặt trắng bệch.
"Bệ hạ, uống chút nước súc miệng đi!"
"Được! Oẹ...”
Lại phun thêm hai lượt, cuối cùng Hoàng Đế Đại Nguyệt cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy nơi này cây xanh um tươi tốt, cảnh sắc hết sức xa lạ, hỏi: "Nơi này là nơi nào?"
"Khởi bẩm bệ hạ, vốn dĩ nơi này là địa giới Thương Quốc! Sau đó,
"Hừ! Đừng nói tới tên họ Triệu kia, gia hỏa ăn cây táo rào cây sung!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt cả giận nói: "Lúc trước trẫm tin tưởng hắn, để hắn suất lĩnh đại quân đến tấn công Thương quốc! Bây giờ nghĩ lại, e rằng từ lúc đó đã có hai lòng! Đại quân bốn mươi vạn của trẫm khả năng chính là bị hắn hại chết! Trẫm nước mất nhà tan, hắn có trách nhiệm không thể đùn đẩy!"
Mọi người run lẩy bẩy, không dám nhiều lời.
Chỉ có Vương công công thân cận nhất, đưa nước và lương khô lên đây: "Bệ hạ, uống chút nước đi, ăn chút lương khô đi!"
"Được!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt tiếp nhận nước và lương khô, dùng sức gặm.
Chẳng qua lương khô vừa khô lại cứng, thực sự không phù hợp khẩu vị của hắn, chỉ cắn hai miếng liền không muốn ăn.
Lúc này, thống lĩnh thị vệ đại nội La Vân nhìn một màn trước mắt, vẫy tay với Vương công công: "Vương công công, ngài lại đây một chút, lão phu có chuyện quan trọng muốn nói với ngài!"
Vương công công gật đầu: "Được!"
Đi tới, hơi tránh ánh mắt Hoàng Đế, nhỏ giọng hỏi: "La thống lĩnh, ngươi có chuyện gì nói với tạp gia?"
La thống lĩnh nhỏ giọng hỏi: "Vương công công, chuyến này chúng ta đi đâu? Chúng ta đã chạy trốn nhiều ngày như vậy, đến bây giờ cũng không biết trốn ở nơi nào, trong lòng ta không chắc được!"