TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 234: Đại Nguyệt đã xong, Đại Nguyệt Hoàng Đế bị đâm sau lưng! (3)

Vương công công cười khổ: "Nói thật, tạp gia cũng không phải rất rõ ràng, dù sao việc này cũng vội vàng! Chỉ có trước trốn khỏi Đại Nguyệt, thoát khỏi sự đuổi giết của hai nước Đại Thạch và Đại Trúc, chúng ta mới có thể bàn bạc kỹ hơn!"

"Aizz! Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như thế!!"

La thống lĩnh thở dài.

"La thống lĩnh ngươi yên tâm, ngươi trung thành và tận tâm với bệ hạ, bệ hạ tuyệt đối sẽ không quên ngươi! Chỉ là trước mắt gặp phải một chút vấn đề mà thôi, cần mọi người đồng tâm hiệp lực..."

"Vương công công, đạo lý này của ngươi ta đều hiểu!"

La thống lĩnh đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Có câu là ăn lộc vua, gánh lo lắng của vua! Bình thường bệ hạ đối xử với chúng ta tốt như vậy, bây giờ là lúc chúng ta tận trung rồi!"

"La thống lĩnh, bệ hạ có ngài là phúc của xã tắc rồi!"

Vương công công phi thường vui vẻ.

"Tuy nhiên, lão phu còn có chút nghi hoặc, hi vọng công công có thể giúp ta giải đáp!"

La thống lĩnh chắp tay.

"Ngươi có nghi hoặc gì, cứ việc nói ra!"

" Nghi ngờ của lão phu là..." La thống lĩnh nhích lại gần.

Vừa lúc đó, trên tay hắn nhiều thêm một thanh dao găm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía Vương công công.

Vương công công phản ứng rất nhanh, cương khí ngưng kết quanh thân hình thành vòng bảo hộ.

Thế nhưng, thanh chủy thủ này lại đâm thủng cương khí, phá tan đan điền của Vương công công.

Đúng lúc này, khí hải của Vương công công bị phá, đồng thời cũng mang ý nghĩa võ công của hắn đã bị phế.

Vương công công trợn mắt nứt ra, vừa ôm bụng vừa quát: "La Vân, chúng ta đối xử với ngươi cũng không tệ, vì sao ngươi phải hạ độc thủ như thế?"

"Còn có thể vì sao, đương nhiên là bởi vì ngươi quá chướng mắt rồi!"

La thống lĩnh cười ha hả: "Chỉ cần giết ngươi, bệ hạ sẽ không còn đường trốn!"

Một màn trước mắt khiến mọi người sợ ngây người!

Hoàng Đế Đại Nguyệt hoảng hốt quát: "La Vân, trẫm đối xử với ngươi cũng không tệ, vì sao ngươi lại phản bội trẫm?"

"Phản bội?"

La thống lĩnh lạnh lùng cười: "Lão phu vẫn luôn trung thành với Đại Trúc, sao lại phản bội?"

Hoàng Đế Đại Nguyệt giận đến mức toàn thân phát run: "Được lắm, hóa ra ngươi vẫn luôn là người Đại Trúc! Thế mà ở bên cạnh trẫm ẩn núp hơn hai mươi năm, đều không để trẫm phát hiện, tính toán thật sâu đấy!"

"Đa tạ bệ hạ khích lệ, đây cũng là lần cuối cùng thần gọi người là bệ hạ!"

"Sau ngày hôm nay, người sẽ trở thành tù nhân của lão phu, trở về lĩnh công!"

La thống lĩnh cười nói.

Hoàng Đế Đại Nguyệt quát một tiếng với vị Tiên Thiên cuối cùng: "Mau giết hắn cho trẫm!"

"Vâng, bệ hạ!"

Vị Tiên Thiên kia đứng dậy.

La thống lĩnh lại bình tĩnh nói: "Ngươi thật muốn cùng ta động thủ sao? Hiện tại Đại Nguyệt đã xong, Hoàng Đế lão nhi kia cũng giống như chó nhà có tang, ăn bữa hôm lo bữa mai, ngươi che chở phế vật như vậy thì có ích lợi gì? Có câu là loài chim khôn chọn cành mà đậu, sao không thừa dịp hiện tại thay đổi môn đình, hiệu trung Đại Trúc?"

"Chuyện này..."

Vị Tiên Thiên kia do dự, lời đối phương đúng là điều hắn lo lắng, Đại Nguyệt đã xong, bệ hạ cũng mất đi quyền thế, nếu tiếp tục dốc sức thì cũng không có ý nghĩa gì.

Hoàng Đế Đại Nguyệt hoảng sợ: "Đừng nghe hắn nói bừa! Trẫm mặc dù không làm được Hoàng Đế nhưng trẫm còn rất nhiều tiền! Chỉ cần ngươi tiếp tục dốc sức cho trẫm, trẫm nhất định sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận!"

"Hiện tại càng dễ xử lý rồi!"

La thống lĩnh cười nói: "Nếu chúng ta giết hắn xong, lấy được tiền tài phân chia, thế nào? Đợi sau khi lấy được, ngươi sẽ đi làm một phú ông tự do, hay là báo đáp hiệu triệu cho Đại Trúc, đều sẽ thoải mái hơn hiện tại nhiều!"

Mặc dù vị Tiên Thiên kia không nói lời nào, thế nhưng bọn người Hoàng Đế Đại Nguyệt đứng bên cạnh La thống lĩnh đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Vương công công được tín nhiệm nhất cũng đã bị phế bỏ, hai vị Tiên Thiên khác đều đứng chung một phe chuẩn bị ra tay với bọn họ, hiện tại làm sao còn đường sống chứ?

"Bệ hạ, người tự mình khai báo số lượng tài phú kia hay là ta tự mình ép hỏi?"

La thống lĩnh giơ thanh chủy thủ lên, nhe răng cười từng bước từng bước đi tới: "Hi vọng ngươi phối hợp, đừng để ta khó xử!"

"Ngươi nằm mơ! Trẫm có chết cũng sẽ không để ngươi được như ý đâu!"

Đại Nguyệt Hoàng Đế quát.

"Đừng nói tuyệt đường như vậy! Ngươi có bao nhiêu tham sống sợ chết, ta so với ngươi rõ ràng hơn nhiều!"

"La thống lĩnh nâng chủy thủ, kề lên cổ Đại Nguyệt Hoàng Đế: "Cho ngươi thời gian ba hơi thở, nói ra! Nếu như không nói, ta sẽ chém đứt một ngón tay của ngươi! Nếu như ngươi còn không nói, lại chém đứt một ngón! Cho đến khi ngươi nói hết ra mới thôi!"

Hoàng Đế Đại Nguyệt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch!

Hắn từ nhỏ đến lớn ăn ngon mặc áo đẹp, hưởng thụ vinh hoa, chưa từng chịu qua tội như vậy, ngay cả nghe cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi!

"Cho nên bây giờ ngươi nói hay là không?"

La thống lĩnh quát.

Lúc này, Vương công công bị phế võ công đột nhiên giết tới, xuất chưởng đánh vào sau lưng La thống lĩnh.

La thống lĩnh hoàn toàn không nghĩ tới, Vương công công bị phế đan điền, lại vẫn còn dư lực.

Trong lúc nhất thời vô ý, bị đánh đến hộc máu.

Tiếp theo, Vương công công nằm trước mặt La thống lĩnh hét lớn: "Bệ hạ! Đi! Tạp gia giúp ngài ngăn bọn họ lại! Các ngươi đi mau!"

"Được! Trẫm đi ngay!"

Hoàng Đế Đại Nguyệt gật đầu lia lịa, mang theo gia quyến của mình chạy đoạt mạng như điên.

La thống lĩnh nổi giận: "Thái giám chết bầm, không ngờ ngươi còn có thể phản kháng?"

Vương công công chỉ tay, cả giận nói: "Chúng ta dù là thiêu đốt một giọt máu cuối cùng của thân thể cũng tuyệt đối không để các ngươi được như ý, các ngươi đừng hòng làm tổn thương bệ hạ!"

"Không cần sợ! Vừa rồi hắn đã vận dụng Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, dùng cái giá đánh đổi mạng sống để khôi phục một phần võ công, nhưng không chống đỡ nổi thời gian một chén trà! Hai người chúng ta liên thủ, nhất định có thể xử được hắn!"

Vị Tiên Thiên kia quát lên.

"Được! Chúng ta động thủ!"

Ba vị Tiên Thiên đại chiến, đánh đến mức đất trời ảm đạm, nhật nguyệt vô quang.

Đám người Hoàng Đế Đại Nguyệt không biết mệt mỏi chạy như điên, cho dù chạy rớt giày cũng chẳng quan tâm.

Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để chạy trốn, Vương công công hy sinh chính mình để tranh thủ cho bọn họ cơ hội duy nhất, nếu không chạy thì thật sự sẽ mất mạng.

Nhưng rất nhanh, bọn hắn lại lần nữa tràn đầy tuyệt vọng.

Bởi vì trước mặt bọn họ có hai người quen đang đứng, trên tay cầm một cái đầu người đẫm máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Bệ hạ, người còn muốn chạy đi đâu nữa?"