Nói thật, bọn họ cũng sợ, dù sao Đại Hạ cường đại hơn Đại Nguyệt nhiều, nguy hiểm hơn nhiều.
Thế nhưng, Đại Hạ nói quy củ nhiều hơn so với Đại Nguyệt, cũng không có tính xâm lược.
Tuy rằng có bốn Hoàng Đế sinh sống trong Đại Hạ cảnh, nhưng quốc gia chính thức bị Đại Hạ tiêu diệt, một người cũng không có.
Mạc Quốc bị An Thương Bằng tam quốc liên thủ giết sạch.
Thương Quốc là bị ba nước Đại Nguyệt, An, Bằng cùng nhau liên thủ tiêu diệt.
An quốc, là bị Đại Nguyệt tiêu diệt.
Bằng quốc, đồng dạng cũng bị Đại Nguyệt tiêu diệt.
So sánh đôi bên như vậy đã rất rõ ràng.
Tuy rằng Đại Hạ mạnh hơn thế nhưng xét về tính xâm lược thì vẫn không thể nào so sánh được với Đại Nguyệt.
Hơn nữa, bốn nước kia mặc dù xong đời, nhưng Hoàng Đế và gia quyến của bọn họ đều đang sống tốt ở Đại Hạ, chỉ cần không dính dáng đến quyền lực là có thể sống rất thoải mái.
Đổi lại ngươi là Hoàng Đế, ngươi lựa chọn thân cận Đại Hạ hay lựa chọn thân cận với Đại Nguyệt?
"Kính xin Đại Hạ Hoàng Đế vươn tay cứu viện!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Được! Đại Nguyệt ỷ mạnh hiếp yếu, tuyệt không thể nhịn! Trẫm hiện tại xuất binh, chống lại Đại Nguyệt!"
Các sứ thần vui mừng: "Cảm ơn Hoàng Đế Đại Hạ!"
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm ra lệnh cho Vương Kim Hải đóng giữ ở Bắc Mạc dẫn binh thẳng tiến về phía Bắc, đem quốc thổ của bốn nước Thương Quốc, An Quốc và Bằng Quốc, tất cả đều nhét vào phạm vi thống trị của Đại Hạ.
Kể từ đó, lãnh thổ Đại Hạ khuếch trương hơn năm mươi vạn dặm, tổng diện tích đạt tới 150 vạn dặm vuông.
Còn có nhân khẩu, cũng tăng thêm hơn 200 vạn.
Đế quốc sa bàn (cấp trung cấp)
Diện tích lãnh thổ:154 vạn dặm vuông (diện tích có thể trồng trọt 118 vạn dặm vuông)
Tài nguyên trong nước: 389 triệu lượng ( núi vàng 3 toà, núi bạc 3 toà, 6 toà núi đồng, 9 toà núi sắt)
Nhân khẩu bách tính:1220 vạn (người giàu 2%, bình dân 40%, người nghèo 58%).
Sức mạnh quân sự: 120 vạn (10 vị Tiên Thiên, 3500 Võ Giả....)
Tổng hợp quốc lực: 2400 (cấp đại quốc)
Cũng chính vì vậy, quốc lực lại tăng trưởng.
Vì vậy Lâm Bắc Phàm nghênh đón âm thanh thăng cấp đã lâu không nghe.
"Ting! Bởi vì người chơi có quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực tăng lên đồng bộ, thưởng cho cảnh giới Thiên Kiếm!"
"Cảnh giới Thiên Kiếm, là một loại cảnh giới thần kỳ ở phương diện kiếm đạo! Ở vào cảnh giới này, thi triển bất kỳ kiếm kỹ nào, uy lực tăng lên ba thành, sắc bén vô cùng! Nếu như địch nhân sử dụng kiếm, sẽ bị khắc chế, thực lực tước giảm ba thành!"
"Hay cho một cái cảnh giới Thiên Kiếm, trong kiếm xưng vô địch!"
Lâm Bắc Phàm vui mừng, hết sức hài lòng với phần thưởng này.
Lúc này, trong hoàng cung Đại Nguyệt.
Một tên lính vội vã chạy vào: "Báo! Cấp báo!"
Trong lòng Đại Nguyệt Hoàng Đế dâng lên dự cảm không tốt: "Đã phát sinh chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"
"Khởi bẩm bệ hạ, Đại Hạ xuất binh rồi..."
"Cái gì? Đại Hạ xuất binh? Chẳng lẽ bọn họ lại đánh tới rồi?"
Hoàng Đế Đại Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên.
Một màn bị bắt làm tù binh lúc trước còn rõ mồn một trước mắt.
"Bệ hạ, không phải vậy! Đại Hạ xuất binh, đem đất bốn nơi Bằng quốc, Thương quốc, An quốc cùng với Mạc quốc đều nuốt xuống, đồng thời trọng binh canh gác, tuyên bố uy hiếp, nếu như dám xuất binh, tuyệt không khách khí!"
"Không xuất binh đánh tới là tốt rồi... Nhưng cái Đại Hạ chết tiệt này lại ngăn cản chuyện tốt của trẫm!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Tại xung quanh Đại Nguyệt, chỉ có tiểu quốc phương hướng Đại Hạ tương đối nhiều.
Cho nên hắn muốn cướp đoạt, cũng chỉ có thể cướp đoạt tiểu quốc bên kia.
Nhưng mà, Đại Hạ đánh xuống bốn nơi Mạc, An, Bằng, Thương, Đại Nguyệt bọn họ muốn xuất binh căn bản là không thể vòng qua được Đại Hạ.
Đánh thế nào cũng sẽ đụng độ với binh mã của Đại Hạ.
Kể từ đó, kế hoạch của bọn họ đã chết từ trong trứng nước.
"Bệ hạ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Hoàng Đế Đại Nguyệt nổi giận: "Còn có thể làm gì nữa, các ngươi có thắng được Đại Hạ không?"
"Chuyện này..."
Hoàng Đế Đại Nguyệt giận dữ nói: "Nếu như đánh không thắng, còn không mau chiêu binh mã trở về! Nếu không cẩn thận chọc giận Đại Hạ, bọn họ lại một lần nữa dẫn binh đánh tới, các ngươi gánh nổi sao?"
"Đúng đúng... Bệ hạ nói rất đúng!"
Vì vậy, binh mã Đại Nguyệt được chiêu trở về.
Hiện tại, Đại Nguyệt Hoàng Đế đã có cảm giác bó tay bó chân.
Bởi vì, Đại Nguyệt hắn bây giờ bị ba đại quốc vây khốn, phương hướng đằng tây là Đại Thạch quốc, hướng đằng bắc là Đại Trúc quốc, hướng đông chính là Đại Hạ quốc, vây khốn gắt gao, căn bản không có đường sống để phát triển.
Một năm trước, hắn cũng chỉ có đối mặt với hai đại quốc.
Vì để tránh va chạm, đành phải phát triển hướng đông nam, bởi vì bên đó đều là tiểu quốc.
Mở đầu đều diễn ra vô cùng thuận lợi, rất dễ dàng đánh hạ Thương quốc, sau đó không lâu lại bắt được An quốc và Bằng quốc.
Mặc dù không kiếm được chỗ tốt gì, nhưng quốc gia kéo dài ra ngoài hơn trăm vạn dặm, nhân khẩu cũng nhiều hơn mấy trăm vạn.
Nhưng từ khi gặp được Đại Hạ, tất cả đều thay đổi.
Một trận đại chiến, mấy chục vạn binh mã đã không còn, tài phú cũng không còn, lương thực cũng chẳng còn.
Hiện tại, quốc thổ vất vả lắm mới đánh hạ được, lại bị Đại Hạ cướp đi.
Lẽ nào hắn giày vò một năm mà chẳng kiếm được chỗ tốt gì, ngược lại còn giày vò hoàn toàn quốc lực của mình.
Trong lòng Đại Nguyệt Hoàng Đế vạn phần hối hận.
Sớm biết như vậy đã không đi trêu chọc Đại Hạ rồi, nếu không sao lại đến mức này?
Đúng lúc này, một tên binh lính vội vã chạy vào: "Báo! Cấp báo!"