Bất tri bất giác, đạo nhân lại nhắm mắt lần nữa.
Trong thoáng chốc tựa như lại nằm mơ.
Lần này mơ thấy nội dung ngắn ngủi mà lộn xộn.
Lập tức trông thấy chim sáo ngậm lấy phong thư, đêm tối đi gấp, bay qua khoảng cách mấy ngàn dặm, sau đó lại trông thấy đại chiến phương bắc mười mấy năm trước, đoàn quân giáp sắt của Tây Bắc hành quân khắp Việt Châu, cướp bóc đốt giết, mưa rơi xương trắng máu nhuộm đỏ cỏ, trăng lạnh cát vàng ma gác xác, sau đó chỉ còn xương trắng nổi trôi trên đồng, hàng dặm không thấy tiếng gà gáy, không biết bao nhiêu linh hồn oán trách lưu lại nơi đây.
Bây giờ phía bắc Ngôn Châu chỉ sợ cũng không khác biệt bao nhiêu.