"Huýt!"
Một tiếng huýt sáo vô cùng sắc bén vang lên, giữa khung cảnh hỗn loạn của thôn làng, âm thanh ấy càng thêm chói tai.
Hoàng Tam nãy giờ vẫn chưa có động tĩnh, bất ngờ chuyển mình.
Hỏa Vân công tử dung mạo tuấn lãng, tay nắm chặt quả đấm sắt cũng đồng thời hành động.
Thân hình Hoàng Tam lướt ngang, nhẹ như lông hồng, chân đạp lên tường viện, trong nháy mắt đã sắp bay ra khỏi viện.
Một tiếng "bốp" nặng nề vang lên.
Thân hình Hoàng Tam đang bay tới bức tường viện bỗng chững lại, như thể bị thứ gì đó đánh trúng.
Hắn cố nén đau đớn, vận khinh công bay ra khỏi viện.
Trước cổng viện.
Tay xoay Thiết Đảm của Hỏa Long Vương dừng lại, thản nhiên nói: "Con nóng vội rồi."
Hỏa Vân công tử cúi đầu đáp: "Vâng, nhi tử nóng vội rồi."
Hai quả cầu sắt được nắm chặt trong tay hắn đã vơi đi một.
Không ai nhìn thấy hắn đã phóng nó đi lúc nào.
"Nếu như hắn không phải một lòng muốn chạy trốn thì vừa rồi con đã chết dưới đao của hắn rồi." Hỏa Long Vương thản nhiên nói.
Nghe lời phụ thân đánh giá, Hỏa Vân công tử trong lòng run lên.
"Về bế môn ba tháng, tiếp tục luyện." Hỏa Long Vương nhàn nhạt nói một câu.
Hắn chậm rãi đi về hướng Hoàng Tam bỏ chạy.
Hỏa Vân công tử cười khổ một tiếng, lắc đầu, xoay người đi về hướng ngược lại.
Hoàng Tam là nhị phẩm đỉnh phong, thực lực xuất chúng.
Hắn tự biết mình còn kém xa lắm.
…
Hoàng Tam nhảy vọt qua đầu tường, không dám dừng lại một khắc.
Hắn nghiến chặt răng, trán đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ thấy vai trái của hắn máu thịt lẫn lộn, cánh tay trái như bị gãy mất, rũ xuống, lắc lư theo từng động tác của Hoàng Tam.
Hoàng Tam chạy nhanh như bay, hướng về một nơi nào đó.
May mà vừa rồi người ra tay là nhi tử của Hỏa Long Vương, Thiết Đảm của hắn còn chưa luyện đến nơi đến chốn.
Hoàng Tam thầm may mắn.
Hỏa Long Vương là cao thủ nhất phẩm, nếu là hắn ra tay thì mình không chỉ đơn giản là nát vai đâu.
Mà là đầu.
Hoàng Tam nghiến chặt răng, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại trước đây với Hoàng chấp sự, cũng như suy đoán của Tần Nhất.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ, bây giờ hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.
Tất cả mọi người đều đang phản bội Phong Vũ Lâu...
Ý nghĩa của câu này cũng bao gồm cả Lâu chủ của Phong Vũ Lâu!
Ngay khi Hoàng Tam chạy về một hướng nào đó, hắn bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ xa vọng lại.
"Chu Bát thả ta xuống, ta đã trúng độc rồi, để ta quay lại giết vài tên, không thể chịu lỗ được!"
Giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Trần Nhị vang lên.
"Thôi đi, đã trúng độc của Đường Môn rồi mà ngươi còn muốn quay lại giết vài tên? Ngươi có đi nổi không?" Một giọng nói có chút xa lạ khinh thường nói.
Hoàng Tam nghe lỏm được vài câu, lập tức tăng tốc chạy, lao vút qua.
Trần Nhị, Chu Bát, Hà Ngũ thấy người đến liền theo bản năng định ra tay.
Đến khi nhận ra là Hoàng Tam, cả ba đồng thời ồ lên một tiếng.
"Hoàng Tam, tay ngươi làm sao vậy?"
Trán Hoàng Tam lấm tấm mồ hôi lạnh: "Bị người ta đánh, ta bị Hỏa Long Vương coi như đá mài dao cho nhi tử hắn."
Nghe vậy, ba người nhìn nhau, tốc độ dưới chân đột nhiên tăng nhanh.
"Hoàng Tam, ngươi tránh xa bọn ta ra!"
"Hỏa Long Vương? Chu Bát, ngươi mau chạy nhanh lên đi!"
"Xúi quẩy mà."
Hoàng Tam: "..."
…
"Huýt!"
"Huýt!"
Tiếng huýt sáo chói tai lại vang lên, vọng khắp thôn làng.
Hứa Tiếu Lâm lặng lẽ bám theo ba người Chu Bát, cũng không vội giết chết bọn hắn.
Đi qua nửa thôn làng, Hứa Tiếu Lâm nhận thấy một chuyện.
Tiếng huýt sáo ngày càng nhiều, ngày càng nhiều sát thủ phát ra tiếng huýt quái dị.
Hắn không khỏi chậm lại bước chân, để ba tên thân truyền Đường Môn đang đuổi theo phía sau bắt kịp.
Ba kẻ này không do dự, nhao nhao tăng tốc bước chân truy kích theo Chu Bát.
Hứa Tiếu Lâm nhảy lên một ngôi nhà, quan sát xung quanh, nhận thấy sát thủ Phong Vũ Lâu đang chạy về cùng một hướng.
Cứ như thể bọn hắn đã câu thông với nhau rồi vậy.
Hứa Tiếu Lâm khẽ nheo mắt, đếm sơ qua các sát thủ đang chạy trốn.
Chỉ còn chưa đầy mười cao thủ nhị phẩm.
Những người còn lại đều đã bị Đường chủ Vạn Kim Đường và các trưởng lão Đường Môn liên thủ giết chết rồi.
Về phần sát thủ Ngân bài tam phẩm thì càng chết nhiều hơn.
“Chạy về phía đông, có gì ở đó chứ? Rừng cây sao?"
Hứa Tiếu Lâm nhìn theo hướng bọn sát thủ chạy trốn, lẩm bẩm.
“Muốn phá vây xông ra à? Quả thật là nực cười……”
Hứa Tiếu Lâm đại khái đã đoán được ý đồ của đám sát thủ đó, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo.
Vạn Kim Đường và Đường Môn đã ra tay thì chắc chắn sẽ không để Phong Vũ Lâu sống sót.
……
Trên con đường thôn bốc cháy hừng hực.
"Vèo vèo vèo…"
Tiếng ám khí xé gió vang lên.
Đám người của Vạn Kim Đường chạy đến xung quanh đều cha mắt, che cổ họng, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm.
Tiểu Liên một tay đỡ Tần Nhất, tay kia nắm mấy ám khí, ném về phía kẻ địch xung quanh.
"Tiểu Liên đi về phía đông, tiếng huýt sáo có nghĩa là hướng đông."
Tần Nhất nửa người đè lên vai Tiểu Liên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng dính máu.
Cứng rắn đỡ một đòn của Thanh Viên đường chủ, nàng bị thương rất nặng.
Khoảng cách giữa nhất phẩm và nhị phẩm vốn đã lớn, huống chi Thanh Viên đường chủ trời sinh thần lực, một thân nội công Thiếu Lâm lại càng chí dương chí cương.
Chuyên khắc chế nội lực thuộc tính âm hàn.
Tần Nhất đỡ một đòn của hắn, nếu không phải Thanh Viên đường chủ nương tay thì nàng đã thập tử nhất sinh rồi.
Đương nhiên, mục đích hắn nương tay không đơn thuần……