TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 102: Chương 102

Tiểu Liên nhìn thôn làng bốc cháy khắp nơi, khẽ cắn môi.

Nàng vận chuyển mười luồng nội lực ít ỏi trong cơ thể, thi triển thân pháp Phiêu Vũ hướng về phía đông thôn.

Cũng may, nơi ở của Tiểu Liên và Tần Nhất vốn đã gần phía đông.

Cách cửa đông thôn không xa lắm.

"Đó chẳng phải là Tần Nhất sao?"

Một giọng nam nhân xa lạ vang lên phía sau Tiểu Liên.

Không chút suy nghĩ, Tiểu Liên bắn ra ám khí trong tay.

"Leng keng leng!"

Mấy đạo thanh âm thanh thúy truyền đến, ám khí Tiểu Liên bắn ra đều bị chặn lại.

"Người của Đường Môn?"

"Hà Ngũ, nàng là đồ đệ của Tần Nhất."

"Hê! Thú vị đấy, kỹ thuật Đường Môn này coi như không tệ."

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần.

Tiểu Liên cũng nghe ra giọng của Chu Bát.

Nàng không ngừng bước mà hơi nghiêng đầu, thấy Chu Bát đang cõng Trần Nhị, môi Trần Nhị tím tái, ý thức mơ hồ, trên vai chảy ra máu đen.

Rõ ràng là trúng độc rồi.

Bên cạnh Chu Bát là Hoàng Tam và một nam nhân cầm thiết tản kỳ lạ.

Hoàng Tam chạy nhanh đuổi theo Tiểu Liên, thấy Tần Nhất sắc mặt tái nhợt liền vội vàng hỏi: "Ai làm ngươi bị thương?"

"Thanh Viên hòa thượng." Tần Nhất nói yếu ớt.

Mấy người còn lại tất cả đều sắc mặt quái dị.

Sát thủ tên Hà Ngũ hùng hùng hổ hổ nói: "Xúi quẩy."

"Đáng lý lão tử không nên chạy cùng các ngươi, đó nghe đi, là cái thứ gì đang chạy theo hả?"

"Hứa Tiếu Lâm, ba tên thân truyền Đường Môn, Hỏa Long Vương, lại thêm một Thanh Viên hòa thượng."

"Vạn Kim Đường tổng cộng bao nhiêu nhất phẩm hả!"

"Thế mà sau mông chúng ta có tới hai tên rồi!"

Đám người tất cả đều trầm mặc.

Bọn hắn không thể chạy nhanh hơn cao thủ đó.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có đường chết.

Đúng lúc này.

"Vèo..."

Một tiếng gió mạnh từ phía sau truyền đến.

Trong lòng mọi người nhao nhao run lên, thấy lạnh cả người.

Hoàng Tam xuất thủ giữ chặt Tiểu Liên, dùng sức nhảy sang một bên.

Chu Bát, Hà Ngũ cũng xuất ra hết khí lực bú sữa mẹ, vọt sang một bên.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn.

Mặt đất đường thôn nứt ra, đất đá bay mù mịt.

Một luồng kình khí không thể chống đỡ truyền ra.

Hoàng Tam, Chu Bát, Hà Ngũ đều bị luồng kình khí đó đánh ngã xuống đất.

Mà phía trước con đường bỗng xuất hiện một cây Hàng Ma Bảo Xử cao ba mét, to bằng cái chum.

Hàng Ma Bảo Xử cắm sâu xuống đất, kim hoàn trên gậy rung lên dữ dội, âm thanh thanh thúy, tựa như Phật Đà bảo âm.

"Bần tăng chưa từng nói, các vị có thể đi."

Một hòa thượng cao hai mét, mặc tăng phục hoàn sắc, vô cùng vạm vỡ xuất hiện trên đường thôn.

Mặt hắn nở một nụ cười dâm tà quái dị, ánh mắt không ngừng lướt trên người Tần Nhất và Tiểu Liên.

Cách Thanh Viên hòa thượng không xa, bóng trắng nhoáng một cái.

Xuất hiện một nam nhân trung niên mặc bạch y, trên tay đang xoay tròn hai quả cầu sắt.

Hai quả cầu va vào nhau, phát ra tiếng "lộc cộc lộc cộc".

Hỏa Long Vương lãnh đạm nhìn tên sát thủ nhị phẩm còn sót lại.

Ánh mắt của hắn như đang nhìn sâu kiến, không hề có chút cảm xúc nào.

Một bên khác, trên đầu tường bay ra ba đạo nhân ảnh.

Cả ba đều mặc trang phục dạ hành giống nhau, bịt mặt, chính là ba tên đệ tử thân truyền của Đường Môn.

Ba người bay xuống, nhìn thấy Thanh Viên hòa thượng và Hỏa Long Vương thì đều đồng thời thân thể chấn động.

Trong ba người có hai người nhìn thấy Thanh Viên hòa thượng, theo bản năng lùi lại một bước.

Từ đôi lông mày lộ ra, hai người đó rõ ràng là nữ nhân. Ánh mắt họ nhìn Thanh Viên hòa thượng mang theo nồng đậm kiêng kị cùng sợ hãi.

Rõ ràng là thanh danh của Thanh Viên hòa thượng vô cùng ác liệt.

"Hô..."

Một tiếng bước chân đạp gió vang lên.

Trên bức tường phía nam nhảy ra một thiếu nữ dáng người linh hoạt, khuôn mặt đỏ bừng, như thể đang trốn chạy truy sát.

Tiền Thất vừa đáp xuống con đường đất ở đầu thôn thì đã nhìn thấy Thanh Viên hòa thượng, Hỏa Long Vương và ba đệ tử Đường Môn, cả người lập tức sững sờ.

Trên vầng trán trắng nõn của nàng lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Đồ vô sỉ! Chạy đi đâu!"

Bức tường phía sau đột nhiên nổ tung, một nam nhân vạm vỡ, mày rậm mắt to lao ra.

Trên đầu Thiết Ưng đầy bụi đất, mặt mũi lấm lem.

Hắn vừa đâm thủng bức tường đất thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi bật cười.

"Chạy à? Các ngươi không phải rất giỏi chạy sao?"

Đám người Hoàng Tam, Chu Bát, Hà Ngũ từ dưới đất bò dậy, sắc mặt tái mét nhìn kẻ địch vây quanh.

Tiểu Liên đỡ Tần Nhất, cắn chặt môi, ánh mắt tràn đầy không cam lòng.

Thực lực của bọn họ chênh lệch quá lớn với kẻ thù, không thể chạy thoát được nữa.

Chẳng lẽ cứ thế này mà kết thúc sao?

Ánh mắt Tiểu Liên lộ vẻ thê lương, nàng đã đi từ Kiến Ninh phủ đến Lâm An phủ.

Thật vất vả mới học được võ công, nhưng còn chưa giết được kẻ đó.

Giờ lại sắp chết sao?

Khoảnh khắc này, trong lòng Tiểu Liên đầu tiên hiện lên hình ảnh người mà nàng hận nhất, rồi dần dần biến thành hình ảnh của một người khác.

Người đó dung mạo tuấn lãng, khóe miệng luôn nở nụ cười ôn hòa.

Viện trưởng...

Ta sắp thất hứa rồi.

Ta không về được nữa.

Tiểu Liên mím chặt môi, đôi mắt đã không còn linh động như ngày nào mà có chút hơi âm u đầy tử khí.

Hiện giờ sắp phải đối mặt với tử vong, trong lòng nàng có hơi cay đắng.