TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 127: Chương 127

Nam Dật Vân đưa bầu rượu trong tay cho Tôn Thắng.

Tôn Thắng không nhận bầu rượu, hắn nghi hoặc nhìn y phục của mình trên bờ.

Hắn nghĩ ông già này sẽ lấy y phục của mình để trả thù.

Nam Dật Vân nhìn ra suy nghĩ của Tôn Thắng, trợn mắt nói: "Lão tử sẽ không làm chuyện đó!"

Tôn Thắng cười lạnh một tiếng, ôm y phục của mình: "Vậy ngươi có thể ăn trộm gà à?"

Nam Dật Vân đỏ mặt, hừ một tiếng: "Ngươi biết cái rắm gì!"

Hắn đổ bầu rượu vào miệng, nói: "Tiểu tử, lần trước ngươi không phải nói lão tử là kẻ nghèo sao?"

"Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, thứ gì mới được gọi là chí bảo giá trị liên thành."

Nói xong, Nam Dật Vân liếc xéo Tôn Thắng, trên mặt đắc ý.

Tôn Thắng mặc xong y phục, mái tóc ướt đẫm rũ xuống hai bên mặt, dính vào khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn.

"Xoẹt!" một tiếng.

Tôn Thắng nhanh tay cướp lấy bầu rượu trong tay Nam Dật Vân, không chút khách khí đổ vào miệng mình.

Nhưng mới uống uống hai ngụm thì đã khẽ nhíu mày, nói: "Lão tặc, rượu ngươi hôm nay trộm không được ngon lắm!"

"Không bằng lần trước."

Nam Dật Vân thấy Tôn Thắng cướp bầu rượu của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười, đáy mắt lóe lên vẻ thưởng thức.

Tôn Thắng thấy nụ cười trên mặt Nam Dật Vân thì lập tức phun rượu ra, tức giận nói: "Lão tặc, ngươi bỏ thuốc gì vào trong đó hả!"

Thấy Tôn Thắng phun rượu ra, trên mặt Nam Dật Vân đau lòng, vội nói: "Ấy! Ngươi cái đồ phá gia chi tử, đây chính là rượu Thiệu Hưng Hoàng tửu mười lượng bạc một bình đấy!"

Tôn Thắng thấy hắn đau lòng thì không khỏi nghi ngờ.

Hắn đưa bầu rượu lên mũi, ngửi ngửi vài hơi.

Hương rượu thơm nồng từ bầu rượu bay ra.

Tôn Thắng đảo mắt hai vòng rồi đậy bầu rượu lại, khinh bỉ nói: "Không ngon..."

Nói xong, hắn buộc bầu rượu vào eo.

"Đi đi, lần sau đừng để ta gặp lại ngươi!"

Tôn Thắng nghiêm mặt, vung hai nắm đấm rồi quay đầu bỏ đi.

"Ê! Ngươi còn chưa xem bảo bối giá trị liên thành mà!"

Nam Dật Vân nắm Tôn Thắng lại rồi kéo hắn đi vào rừng cây nhỏ.

Tôn Thắng nghi ngờ, cẩn thận theo Nam Dật Vân, giẫm lên lá khô vàng, chầm chậm đi vào rừng.

Chỉ thấy giữa rừng có một cái cây kim hoàng bảo chử cao ba mét, phần đỉnh có kích thước bằng một cái chum nhỏ đáng đứng thẳng trên mặt đất.

Trên kim hoàng bảo chử có treo vài chiếc kim hoàn, gió nhẹ thổi qua, kim hoàn va vào gậy, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

Âm thanh êm tai, giống như tiếng chuông chùa, nghe vào liền khiến người ta tâm thần bình tĩnh.

Tôn Thắng nhìn thấy kim hoàng bảo chử khổng lồ này, trên mặt đầy kinh ngạc.

"Lão tặc, ngươi từ đâu trộm được thế?"

"Không đúng... ngươi khoác lác phải không?"

"Cái thân hình nhỏ bé của ngươi, làm sao có thể nhấc lên được?"

Tôn Thắng đi đến bên cạnh Hàng Ma Bảo Chử, sờ soạng một phen.

Cảm giác sờ vào gậy rất trơn tru, bề mặt hơi mát.

Tay của Tôn Thắng vừa chạm vào gậy thì những chiếc kim hoàn treo trên đó liền đung đưa.

"Leng keng leng keng..."

Giai điệu trong trẻo hơn vang lên, khiến Tôn Thắng giật mình.

Nam Dật Vân vênh váo đi đến bên cạnh, tay đặt lên bảo trượng, đắc ý nói: "Tiểu tử, đây là thứ lão tử cướp được từ tay tổng tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục."

Hắn vỗ vỗ bảo trượng, bảo trượng lập tức phát ra tiếng vòng kim loại va chạm thanh thúy.

"Đây là Hàng Ma Bảo Chử, là một trong những chí bảo của Thiếu Lâm tự. Có sức mạnh hàng ma, là binh khí của thủ tọa Đạt Ma viện."

"Thứ này đặt trên đời, tuyệt đối xứng đáng là vô giá!"

Nam Dật Vân đắc ý nhìn Tôn Thắng, chuẩn bị tiếp nhận sự sùng bái của Tôn Thắng.

Nhưng Tôn Thắng nghe xong chỉ lườm một cái.

"Đi à."

Nói xong, hắn liền quay đầu bỏ đi.

Nam Dật Vân lập tức sốt ruột.

"Tiểu tử, ngươi không nên nói gì đó sao?"

Sắc mặt Nam Dật Vân đỏ bừng, dáng vẻ sao ngươi không sùng bái ta.

Tôn Thắng vỗ đầu, như nhớ ra điều gì.

Hắn quay đầu lại hung tợn nói với Nam Dật Vân: "Lần sau mà còn để tiểu gia nhìn thấy ngươi thì ta sẽ đánh cho phụ mẫu nhìn không ra ngươi!"

Nghe thấy lời của Tôn Thắng, Nam Dật Vân tức đến mức suýt ngất đi.

"Ngươi! Ngươi cái thằng nhãi này!"

"Đúng là cái thứ gỗ mục không thể khắc!"

Tôn Thắng không thèm để ý đến Nam Dật Vân, trực tiếp quay người bỏ đi.

Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra lão ăn mày này không phải người tầm thường.

"Tiểu tử!"

Nam Dật Vân thấy Tôn Thắng thật sự không quay đầu lại thì vội vàng gọi.

Hắn hít một hơi, nhảy lên cao cả trượng, trực tiếp đáp xuống trước mặt Tôn Thắng.

Ánh mắt Tôn Thắng lóe lên một tia lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười quơ quơ quả đấm: "Sao? Còn muốn ăn đấm nữa à?"

Nam Dật Vân nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, bái ta làm sư phụ đi."

"Lão tử truyền cho ngươi công phu nhất phẩm!"

Tôn Thắng không cần nghĩ ngợi mà liếc một cái, cứ thế đi vòng qua Nam Dật Vân.

"Cáo từ! Tiểu gia đã có sư phụ rồi!"