Nghe vậy, Nam Dật Vân trợn to mắt, nắm lấy cánh tay Tôn Thắng.
"Mẹ kiếp, lão tử nhận ngươi làm đồ đệ mà chẳng lẽ còn phải cầu xin ngươi sao?"
Tôn Thắng vừa định dùng sức tay phải thì liền cảm nhận được một lực cực lớn từ tay lão ăn mày truyền đến.
Hắn cảm thấy tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt.
Tôn Thắng tức giận, vung nắm đấm trái, đấm thẳng vào hốc mắt Nam Dật Vân.
"Lão tặc chết tiệt, buông tiểu gia ra!"
Cú đấm này đã khiến Nam Dật Vân choáng váng.
Hắn tức đến run người, nghiến răng ken két.
Nam Dật Vân tung hoành giang hồ mấy chục năm, luôn là hắn đánh người khác, bắt nạt người khác, khi nào thì bị người khác bắt nạt chứ?
"Sư phụ ngươi tên gì? Ngươi nói ra, nếu hắn mạnh hơn ta, ta lập tức quay đầu bỏ đi!"
Nam Dật Vân cũng nổi giận, quên cả quy tắc mình đặt ra mà dùng nội lực với Tôn Thắng.
Tôn Thắng cười lạnh nói: "Sư phụ của ta là Lý Đạt!"
"Lý Đạt? Hắn là ai?"
"Ngư dân sông Nam."
Nghe câu trả lời này, Nam Dật Vân sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, trên trán bốc lên hơi trắng.
"Con mẹ nó! Là một tên đánh cá thối thôi sao?"
Tôn Thắng nghe vậy thì liền cười lạnh: “Đánh cá thì sao?”
"Ta học xong rồi thì sau này có thể nuôi sống gia đình."
"Thả ta ra ngay, nếu không đừng trách ta vô lễ!" Tôn Thắng lớn tiếng đe dọa.
"Ngươi! Ngươi!"
Nam Dật Vân tức giận đến nhảy dựng lên.
Hắn thân làm Tông Sư, biết bao nhiêu người trên đời muốn bái hắn làm sư phụ.
Hôm nay, hắn khó khăn lắm mới tìm được một đệ tử tiềm năng, vậy mà tiểu tử này lại dám so sánh một Tông Sư như hắn với một tên ngư dân!
Ngư dân thì đáng là cái thá gì!
Đến cả xách giày cho hắn cũng không xứng!
Nam Dật Vân giận đến run người.
Vừa định nổi cơn thịnh nộ thì hắn bỗng nhìn về phía khu rừng phía nam thành.
Chỉ thấy từ xa trong khu rừng rậm rạp lao ra vài con ngựa đang phi nước đại.
Tổng cộng có bảy con, trên lưng ngựa có ba nữ bốn nam.
Bọn họ phi như bay trên con đường mòn trong rừng, hướng về phía Dư Hàng huyện.
Chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, ve sầu im bặt khi bảy người đi qua.
Nam Dật Vân liếc nhìn bảy người, trên mặt khinh bỉ, còn bảy người kia thì vẫn tập trung vào việc di chuyển, không để ý đến Nam Dật Vân và Tôn Thắng.
Tôn Thắng cũng nhìn theo ánh mắt của Nam Dật Vân.
Vì khoảng cách hơi xa nên hắn chỉ nhìn thấy vài bóng lưng.
Trong đó, một bóng lưng nữ nhỏ nhắn đã thu hút sự chú ý của Tôn Thắng.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể thấy nữ tử đó có lẽ ngoại hình không tệ.
Tôn Thắng tặc lưỡi hai tiếng.
"Đừng nhìn nữa, bọn họ đều là sát thủ." Nam Dật Vân bị bảy người kia làm phân tâm, cơn giận đã giảm đi phần nào.
Tôn Thắng liếc xéo Nam Dật Vân.
Mà một cái liếc mắt này đã thành công châm ngòi ngọn lửa vừa nguôi ngoai trong lòng Nam Dật Vân.
"Bộ mình ngươi biết à!"
"Mau nhanh thả ta ra!"
Tôn Thắng giật giật cánh tay nhưng không rút ra được.
Nam Dật Vân trừng mắt: "Ngươi biết cái rắm gì, bảy người kia phi ngựa qua rừng, chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, ve sầu im bặt là vì sát khí trên người họ."
"Trong bảy người kia, sáu người có thực lực nhị phẩm, một người có thực lực tam phẩm."
"Mấy người này rất có thể là tàn dư của Phong Vũ Lâu, tay đã nhuốm đầy máu tanh."
"Loại người như ngươi, nếu chọc vào bọn họ thì chết cũng không biết chết như thế nào."
Nam Dật Vân mắng mỏ.
"Liên quan gì đến ta, mau thả ta ra! Đừng ép ta ra tay!"
Tôn Thắng cũng là người nóng tính, không ưa nổi cách làm của lão ăn mày.
Nam Dật Vân chỉ tay vào Tôn Thắng, cười lạnh: "Mấy hôm trước ngươi đã uống Ngũ Uẩn Ôn Thần Tửu của ta."
"Ngươi chưa từng luyện nội công, dược lực của rượu đều tích tụ trong bụng."
"Ngươi hít vài hơi, cảm nhận xem có phải đan điền hơi căng lên, còn có một luồng nhiệt nóng lan tỏa từ đan điền lên không?"
Nghe lão ăn mày nói, sắc mặt Tôn Thắng biến đổi.
Hắn im lặng hít một hơi thật sâu, ý niệm chìm vào đan điền cảm nhận.
Một lát sau, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt hơi sững sờ.
Nam Dật Vân nở một nụ cười ranh mãnh.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã ăn trọn một đấm vào hốc mắt.
"Ây da! Tiểu tử, ngươi làm gì vậy!"
Nam Dật Vân kêu lên.
"Dù sao tiểu gia cũng không sống nổi, trước tiên đánh ngươi mấy quyền, tên vương bát đản này!"
Tôn Thắng hung tợn, nghiến răng, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nam Dật Vân giữ tay trái của Tôn Thắng, nói: "Ai nói ngươi không sống nổi?"
Tôn Thắng nghe vậy thì sửng sốt.
Nam Dật Vân tức hổn hển nói: "Bây giờ trong cơ thể ngươi có tửu dịch dược lực, nếu tu luyện môn công phu này của lão tử cái thì sẽ làm ít công to.”
"Không bao lâu liền có thể tu ra nội lực."
Nghe nói như thế, Tôn Thắng hơi đỏ mặt.
Hắn cứ tưởng mình đã trúng độc rồi
Tôn Thắng lạnh hừ một tiếng:"Không học."
Nam Dật Vân tay phải nhô ra, trực tiếp nắm cổ họng Tôn Thắng.
"Tiểu tử, hít một hơi."
Tôn Thắng không cách nào phản kháng, bị Nam Dật Vân nhẹ nhàng điểm một cái trên huyệt đạo, vô thức hít sâu một hơi.
"Bốp!"
Bàn tay Nam Dật Vân nắm yết hầu Tôn Thắng tăng thêm sức lực.