TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 109: Chương 109

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Hà Ngũ đang bưng ghế ngồi canh cửa bỗng giật mình tỉnh giấc.

Thấy Trần Diệp đi ra, hắn vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ: "Tiền bối!"

"Ừm." Trần Diệp thản nhiên nói.

"Tiền bối, ta sẽ gọi bọn họ dậy ngay." Thái độ của Hà Ngũ rất cung kính.

Đêm qua sau khi Trần Diệp vẽ một đường trên mặt đất rồi nói ra câu đó, người của Vạn Kim Đường và Đường Môn đều ở yên tại chỗ, không dám nhúc nhích chứ đừng nói đến chuyện vượt qua đường đó.

Phong thái và khí thế đó thực khiến Hà Ngũ chấn động.

E rằng ngay cả Tông Sư xuất thế cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trần Diệp không để ý đến Hà Ngũ, hắn đi thẳng đến sảnh lớn của quán trọ, gọi tiểu nhị mang bữa sáng lên.

Một lát sau, cửa phòng trên lầu lần lượt mở ra.

Sáu sát thủ nhị phẩm còn lại của Phong Vũ Lâu và Tiểu Liên cùng nhau đi xuống, đứng cách Trần Diệp không xa, vẻ mặt cung kính.

Trần Diệp đưa mắt nhìn bọn họ.

Trần Nhị sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, vai quấn vải.

Hôm qua hắn trúng phải độc dược tuyệt môn của Đường Môn, nếu không phải trưởng lão Đường Môn sợ đắc tội với Trần Diệp, chủ động dâng thuốc giải thì e rằng đã mất mạng rồi.

Chu Bát, Tiền Thất, Hà Ngũ ba người không bị thương gì, trạng thái có vẻ ổn.

Hoàng Tam vai trái quấn vải, sắc mặt tái nhợt.

Tần Nhất dùng mạng che mặt đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng có chút suy yếu.

Sáu sát thủ nhị phẩm này đều cung kính cúi đầu, không dám nhìn Trần Diệp.

Ánh mắt Trần Diệp dừng lại trên người Tiểu Liên.

Biểu cảm của Tiểu Liên rất phức tạp, nàng nhìn Trần Diệp, trong ánh mắt mang theo kính sợ, cảm kích, lạ lẫm cùng một loại phức tạp không nói nên lời.

"Khách quan, bữa sáng của ngài..."

Tiểu nhị bưng bữa sáng chạy ra từ nhà bếp, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lời đến miệng lại bị dọa sợ nuốt về.

Hắn đã từng gặp không ít khách nhân, biết mấy người này chắc chắn có võ công.

Phục vụ người trong giang hồ nhất định phải cẩn thận.

Tiểu nhị cẩn thận đặt bữa sáng lên bàn, yếu ớt gọi Trần Diệp một tiếng: "Dạ, ngài cứ từ từ dùng."

Nói xong, tiểu nhị nhẹ nhàng rời đi, như thể sợ làm phiền Trần Diệp.

Trần Diệp không để ý đến hành động vừa rồi của tiểu nhị. Hắn bưng ra hai bát cháo gạo, bánh bao bột mì và vài món ăn kèm từ khay gỗ.

"Tiểu Liên, lại đây ăn đi."

Giọng nói Trần Diệp ôn hòa, giống như khi còn ở Dục Anh Đường.

Tiểu Liên nghe thấy lời Trần Diệp, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Tiền Thất bên cạnh khẽ dùng khuỷu tay huých nàng một cái.

Tiểu Liên lúc này mới hoàn hồn, bước tới ngồi trên ghế dài, nhận lấy bát cháo từ tay Trần Diệp, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Trần Diệp tháo mặt nạ, đặt sang một bên.

Hắn bình thản ăn sáng, như thể không biết bên cạnh còn có sáu người đang đứng.

Tiểu Liên tay cầm bánh bao, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dưới lớp mặt nạ thì vô thức cúi đầu, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi.

Đám người Tần Nhất không nói gì, chỉ cúi đầu cung kính hành lễ với Trần Diệp, không dám ngẩng đầu nhìn.

Trần Diệp không lên tiếng, bọn họ không dám động đậy.

Trần Diệp thì vừa ăn đồ ăn kèm, vừa suy nghĩ.

Ban đầu, hắn chỉ muốn cứu Tiểu Liên, nhưng vô tình cũng cứu luôn cả nhóm sát thủ này.

Những người này trước đây đều thuộc về Phong Vũ Lâu, đều là sát thủ hàng đầu.

Thực lực đều là nhị phẩm, đặt ở bất kỳ thế lực nào trên giang hồ cũng có thể làm trưởng lão hoặc khách khanh. Nếu chưởng giáo môn phái không ra mặt thì nhị phẩm chính là đỉnh cao chiến lực của giang hồ.

Xử trí bọn họ như thế nào, Trần Diệp cần phải suy nghĩ kỹ.

Thời gian không dài.

Trần Diệp thong thả ăn xong bữa sáng, mà sáu sát thủ bên cạnh cũngđã đứng yên rất lâu.

Hắn đeo lại mặt nạ, thản nhiên nói: "Các ngươi có dự định gì?"

Sáu sát thủ nhị phẩm đồng thanh nói: “Ân cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp.”

“Chúng ta nguyện nghe theo sai khiến của tiền bối.”

Trần Diệp nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái.

Hiện tại đứng trước mặt Trần Diệp là sát thủ nhị phẩm hàng đầu trên giang hồ.

Kinh nghiệm phong phú, năng lực nghiệp vụ xuất sắc, thủ pháp giết người chuyên nghiệp.

Nói cách khác.

Bọn họ cũng rất biết cách kiếm tiền.

Mà phương hướng phát triển nghề nghiệp của Tiểu Liên là sát thủ.

Nàng khó tránh khỏi sẽ phải gia nhập tổ chức sát thủ.

Thay vì gia nhập tổ chức sát thủ khác để làm trâu làm ngựa, chi bằng tự mình làm việc cho mình.

Vừa có thể phụ giúp gia đình, vừa có thể tránh được tình trạng Tiểu Liên bị tổ chức lừa giết sau này.

Tuổi già của sát thủ thường không có kết cục tốt đẹp.

Trần Diệp là viện trưởng của Dục Anh Đường, hắn phải có trách nhiệm với mỗi đứa trẻ.

Huống chi, sau này Dục Anh Đường đông người, cũng nên xây dựng thêm chứ?

Đại Minh sau khi thành hôn cũngkhông thể cứ ở mãi trong Dục Anh Đường nha?

Phải mua nhà cho nhi tử ngốc này nữa?

Mua nhà xong thì còn phải sắm thêm một con ngựa nhỉ?

Cái này đi đi về về đều là tiền.

Trần Diệp khẽ thở dài.

Tuổi còn trẻ, sao hắn lại có cảm giác mình thật sự lại thành lão cha rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc.

Trần Diệp đưa tay vào trong ngực, từ hệ thống thương thành đổi lấy một phiến Bích Ngọc Diệp cao một tấc.

Hoa văn trên Bích Ngọc Diệp giống hệt hoa văn trên chiếc mặt nạ bạc của hắn.

Trần Diệp lấy Bích Ngọc Diệp ra, đặt lên bàn, thản nhiên nói: "Từ nay về sau, các ngươi chính là người của Ngọc Diệp Đường."

"Nhận nhiệm vụ ám sát, là nghề cũ của các ngươi."

"Nguồn tin tình báo, thu nạp thành viên, ám sát thành bại... ta không quản."

"Chỉ có một điều."

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn bảy phần lợi nhuận."