Nam Dật Vân liếc mắt nhìn hắn một cái, yết hầu lên xuống, phun ra một ngụm nước bọt, vừa lúc trúng ngay mặt Bảo lão tam.
"Ngươi là ai, cũng xứng gọi lão tử là Nam sư sao?"
Bảo lão tam cung kính, mặc cho bãi nước bọt từ từ chảy xuống mặt.
Hắn sửa lời, nói: “Gia gia!”
Nam Dật Vân hài lòng nhẹ gật đầu, yết hầu khẽ động, lại là một cục đờm đặc khác phun lên mặt còn lại của Bảo lão tam.
"Tạ gia gia ban thưởng." Bảo lão tam trên mặt dính hai bãi nước bọt nhưng vẫn cung kính.
Lão khất cái không khạc nhổ nữa mà hỏi: "Lão tử hỏi ngươi!"
"Gần đây trên giang hồ có tin tức gì về bảo bối hay đồ vật giá trị không?"
Bảo lão tam cung kính nói: "Nghe nói Tổng tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục đã nhận áp tải một cây Hàng Ma Bảo Chử của Thiếu Lâm Tự, chuẩn bị đưa về Thiếu Lâm Tự."
Nghe vậy, Nam Dật Vân mắt sáng rực.
"Hây!"
"Bọn sư sãi trọc đầu Thiếu Lâm Tự kia lại để Hàng Ma Bảo Chử thất lạc bên ngoài sao?"
Bảo lão tam vội nói thêm: “Cây Hàng Ma Chử đó là bị tên phản đồ Thiếu Lâm Thanh Viên trộm mất, hiện giờ hắn đã chết rồi, Tổng tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục lại có quen biết với Thiếu Lâm tự, cho nên mới chủ động hộ tống Hàng Ma Chử về chùa.”
“Phi!”
Lão khất cái tức giận, phun thẳng một bãi nước bọt lên trán Bảo lão tam.
“Chuyện này lão tử không biết hay sao? Cần ngươi lắm mồm?”
Bão LãoTam run rẩy mí mắt, trên mặt dính ba cục đờm đặc quánh.
Xung quanh, đám bang chúng Hải Kình Bang đều trợn mắt, nghiến răng ken két, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên trên cánh tay.
Bảo lão tam là bang chủ phân đà ở Bình Giang phủ, thực lực hậu kỳ tam phẩm.
Đối huynh đệ càng là không thể chê, làm việc xung phong đi đầu, được huynh đệ trong bang vô cùng kính trọng.
Thấy Bảo lão tam bị sỉ nhục như vậy, đám bang chúng tức giận đến tột độ.
Nếu không phải Bảo lão tam chưa lên tiếng thì có lẽ bọn họ đã vớ lấy vũ khí xông lên rồi.
"Gia gia dạy dỗ đúng lắm." Bảo lão tam cung kính hô lên.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay, không dám nhúc nhích.
Nam Dật Vân nhìn thấy Bảo lão tam ngoan ngoãn như vậy, hài lòng gật đầu.
"Mang cho tiểu gia con gà quay, thêm chút rượu ngon."
Nam Dật Vân nghênh ngang đi về phía nhà kho ở bến tàu.
"Các huynh đệ! Lấy cho gia gia ta một con gà quay, chuẩn bị rượu ngon nhé!"
Bảo lão tam chọn một tên thuộc hạ, sai hắn đi làm việc này.
"Mọi người cứ tiếp tục, ta đi một lát rồi quay lại."
Bảo lão tam hét lên với bang chúng.
Sau khi nói xong, hắn vội vã đuổi theo Nam Dật Vân, chờ đợi để hầu hạ.
Những bang chúng còn lại không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rõ ràng là Bảo lão tam rất tôn trọng lão ăn mày kia.
…
“Ợ……”
Nam Dật Vân vứt xương gà xuống, ăn một miệng đầy mỡ, còn ợ to một cái.
Hắn xoa cái bụng căng phồng rồi đứng dậy, một hơi uống cạn số rượu còn lại trong vò.
“Bốp!”
Vò rượu bị hắn tiện tay vứt trên mặt đất, vỡ thành tám mảnh.
Bảo lão tam cung kính đợi ở bên cạnh.
Nam Dật Vân mắt liếc thấy Bảo lão tam, bắt đầu phê bình:“Ba mươi mấy, mới đến tam phẩm hậu kỳ。”
“Có mất mặt không,lúc lão tử ở cái tuổi này thì đã nhất phẩm rồi!”
Bảo lão tam cung kính đáp: "Gia gia dạy phải."
Thấy thái độ đối phương luôn cung kính, làm việc nhanh chóng, Nam Dật Vân mới hài lòng gật đầu nói: "Ngươi biết quy củ của ta."
"Ba bãi nước bọt, lão tử truyền cho ngươi ba chiêu chưởng pháp."
"Nhìn cho kỹ, không nhớ được lão tử cũng không quan tâm!"
Bảo lão tam nghe những lời này thì tinh thần chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Tạ ơn gia gia!"
Nam Dật Vân tung người nhảy lên, tay trái giơ cao, nhanh chóng vỗ xuống.
Tựa như trước mặt hắn có một kẻ địch hư ảo.
Bảo lão tam trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào động tác của Nam Dật Vân, trán căng thẳng toát mồ hôi.
Sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Theo quỹ đạo của chưởng pháp, tay trái của Nam Dật Vân hạ xuống hẳn là tấn công vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu của kẻ địch.
Ngay khi Bảo lão tam đang cho rằng như thế thì chỉ thấy tay phải Nam Dật Vân vung ra, trên tay không mang theo lực đạo gì.
Nhưng động tác lại nhanh chóng tới cực điểm.
Nhìn thấy màn này, Bảo lão tam triệt để ngây ngẩn cả người.
Sao một chiêu này. .
Vung túi chụp đầu thế nhỉ?
Ngay khi Bảo lão tam sững sờ thì Nam Dật Vân đã rơi xuống đất, chân phải đá lên trên, âm tàn độc ác.
Nhìn vị trí là một chiêu Liêu Âm Cước độc ác (Dùng mu bàn chân đá vào hạ bộ)
Nam Dật Vân biểu diễn xong ba chiêu, thấy Bảo lão tam mặt đầy hoang mang thì liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Phì!"
"Củi mục không thể khắc!"
"Nhớ kỹ, không phải lúc sinh tử, không được sử dụng." Nói xong, Nam Dật Vân xách một vò rượu chưa mở, nghênh ngang đi ra khỏi nhà kho bến tàu. Chỉ để lại Bảo lão tam đứng ngơ ngác tại chỗ.
"Chiêu cuối cùng..." Hắn vô thức đá đá chân, lẩm bẩm: "Cũng không phải chưởng pháp nha..."
Nam Dật Vân xách vò rượu, nhảy xuống mặt biển, đạp sóng bước đi.