TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 124: Chương 124

Lão thái giám mặt mày tái mét, quỳ rạp dưới đất, đầu cúi sát mặt đất, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Trẫm nhớ ngươi đã từng nói với trẫm." Nam nhân trung niên chậm rãi mở miệng: "Ngươi có thể xếp vào ba vị trí đầu trong Tông Sư thiên hạ."

Giọng nói của hắn yếu ớt, nhưng ngữ khí lại mang theo uy nghiêm dày đặc.

Vị lão thái giám quỳ rạp dưới đất, sắc mặt tái nhợt, nhỏ giọng giải thích: "Bệ hạ, Túc vương gia đã tu luyện Huyền Băng Ma Công của Ma giáo."

"Hai mươi năm trước, lúc giao đấu với Huyền Vũ Kỳ Kỳ chủ của Ma giáo, tiểu nhân đã bị thương, vết thương vẫn chưa lành..."

"Cùng là Tông Sư cảnh, Túc vương gia lại dùng cả pháp môn đồng quy vu tận."

"Tiểu nhân... không địch nổi hắn."

Nam nhân trung niên nhắm mắt lại, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Cũng giống như khi hắn vừa nhìn thấy đầu của Thái tử, trên mặt cũng không hề có chút gợn sóng.

Hắn hỏi: "Thi thể của Túc vương đâu?"

Lão thái giám vội vàng nói: "Ở bên ngoài."

Đại Vũ hoàng đế không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn lại lên tiếng: "Trẫm chỉ có một nhi tử này."

"Các huynh đệ của trẫm, mười tám năm trước đã bị trẫm giết gần hết rồi."

"Mấy người còn sống, cũng không có nhi tử."

"Bạn Bạn, ngươi nói xem, giang sơn Đại Vũ này, nên làm sao bây giờ?"

Lão thái giám quỳ rạp dưới đất, thân thể run lên dữ dội.

Mồ hôi lạnh túa ra từ sống lưng, ông ta mím chặt miệng, không dám nói một lời.

Lúc này, lão thái giám đã sợ hãi đến cực điểm.

Ông ta biết rõ, Thái tử chết đi, huyết mạch của Đại Vũ hoàng triều coi như đứt đoạn.

Những người còn lại trong hoàng tộc đều là công chúa.

Đại Vũ Hoàng đế Triệu Hiệp thở dài: "Bạn Bạn, nếu ngươi chết cùng Thái tử thì tốt biết mấy."

Nghe câu này, thân thể lão thái giám đang quỳ trên mặt đất càng run rẩy dữ dội.

"Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần..."

Triệu Hiệp lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, không có chút trách móc nào: "Trẫm không trách ngươi, ngươi đã già rồi..."

"Người già rồi, đều sợ chết."

Hắn ngồi trên giường, ánh mắt rơi vào đầu của Thái tử, sâu thẳm, không biểu cảm.

Một lúc lâu sau, Triệu Hiệp thản nhiên nói: "Giang sơn Đại Vũ chỉ có thể rơi vào tay con cháu của trẫm."

"Bạn Bạn, trẫm muốn ngươi đi làm một việc."

Lão thái giám giật mình, dập đầu nói: "Lão nô nguyện vì bệ hạ liều chết!"

"Đưa tất cả công chúa đến bãi săn mùa thu, đưa cho mỗi người một con dao."

Giọng nói của Triệu Hiệp vô cùng nhẹ nhàng: "Trước khi trời sáng, trẫm muốn một kết quả."

Nghe câu này, trong lòng lão thái giám liền dâng lên cơn lạnh lẽo vô tận.

Cỗ lạnh lẽo này thậm chí còn lạnh hơn cả hàn khí của Huyền Băng Ma Công.

Lão thái giám Phùng Mạn nghiến chặt răng, thân thể run rẩy, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.

Đại Vũ Hoàng đế Triệu Hiệp nhìn lão thái giám đã nhiều năm bên cạnh mình, khẽ phất tay nói: "Đi đi."

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi: "Trẫm...Hơi mệt rồi."

"Vâng."

Lão thái giám từ từ đứng dậy, thân hình khom lưng, hai chân hơi mềm nhũn.

Ông chắp tay cúi đầu, lui ra ngoài cửa, từ từ đóng cửa phòng lại.

Phùng Mạn nhìn sâu vào cánh cửa gỗ sơn đỏ chạm khắc hoa văn mà chính tay mình vừa đóng lại.

Ông nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Trên khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười khổ.

Chỉ có những người thường xuyên ở bên cạnh quân vương mới biết thế nào là gần vua như gần cọp...

Ông quay người lại, thân thể còng xuống, tay trái đặt lên miệng, khẽ ho khan.

Ho vài tiếng, Phùng Mạn liếc nhìn thi thể của Túc Vương đặt ở giữa viện.

Thi thể Triệu Giai ngồi xếp bằng trên mặt đất, sinh khí đã đứt, da xám xịt, lông mày và tóc có những tinh thể băng kết tụm thân thể hắn đã đông cứng, nhưng mắt vẫn mở, trên mặt mang một nụ cười.

Triệu Giai sau khi ám sát Thái tử thì đã bị Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp phản phệ.

Hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh Hồng Tân Lâu, sinh cơ diệt tuyệt.

"Đồ điên."

Phùng Mạn đi ngang qua thi thể Triệu Giai, thấp giọng mắng một câu.

Thiên hạ Tông Sư chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhập Tông Sư rồi, tự lập môn hộ, có thể dễ dàng chen chân vào các đại phái đỉnh cấp giang hồ, hưng thịnh trăm năm.

Ai lại giống Túc Vương, chạy đến tìm cái chết.

Thật sự điên rồi, huống chi hắn còn tự tay hủy hoại giang sơn nhà mình.

….

Trong tẩm cung.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.

Triệu Hiệp nằm xuống long sàng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

...

Gà trống gáy vang.

Trời tờ mờ sáng.

Vầng thái dương tròn màu vàng nhạt nhô lên từ đường chân trời, tỏa ánh sáng vàng.

Toàn bộ kinh thành Biện Lương như được phủ một lớp kim sa.

Hoàng cung.

Tẩm cung Triệu Hiệp.

"Bệ hạ, tiểu nhân đã trở về."

Lão thái giám Phùng Mạn đứng ngoài cửa, thấp giọng gọi.

"Vào đi."

Trong tẩm cung truyền ra giọng nói có phần mệt mỏi của Triệu Hiệp.

Phùng Mạn đẩy cửa, liếc nhìn người phía sau, biểu cảm phức tạp khó nói.