TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 135: Chương 135

Trong đêm tối tĩnh mịch thế này, bất cứ ai đột nhiên nghe thấy một giọng nói sau lưng thì đều sẽ giật mình thôi.

Nam Dật Vân cũng không ngoại lệ.

Hắn dám chắc chắn xung quanh

Tiếng bước chân vọng lại từ nhà bếp.

"Lạch cạch..."

Tiếng đá lửa ma sát vang lên.

Ngay sau đó, một ánh lửa bùng lên trong căn bếp tối om.

Nhờ ánh lửa, Nam Dật Vân đã có thể nhìn rõ người vừa tạo ra tiếng động.

Nhìn thấy người kia, mặt hắn càng kinh ngạc.

Bởi vì, đó không phải ai khác mà chính là vị viện trưởng Dục Anh Đường vừa bước vào đã bị hắn điểm huyệt đó.

Trần Diệp tay cầm giấy dầu, tiến đến gần đèn dầu trong bếp, châm lửa vào tim đèn.

Một làn khói xanh bay lên, ánh đèn như hạt đậu lắc lư, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Căn bếp được ngọn đèn chiếu sáng.

Trần Diệp một thân bạch sam, dáng người cao ráo, tay cầm đèn dầu, mỉm cười nhìn Nam Dật Vân.

"Nếu các hạ đói bụng thì có thể đợi một chút."

Khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới ánh đèn dầu có vẻ hơi bí ẩn.

Nam Dật Vân ngây người nhìn Trần Diệp, khó hiểu nói: "Mẹ kiếp, nhìn nhầm rồi sao?"

"Không ngờ một Dục Anh Đường nhỏ bé lại có cao thủ nhất phẩm."

Trong mắt Nam Dật Vân, người bị hắn điểm huyệt mà vẫn có thể tự do hành động, ít nhất cũng là cao thủ nhất phẩm.

Còn về Tông Sư?

Điều đó là không thể nào, trên đời chỉ có năm vị Tông Sư.

Tiểu tử trẻ này hiển nhiên không nằm trong ký ức của Nam Dật Vân.

Thấy hành động của mình bị bại lộ, Nam Dật Vân thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế dài trong bếp, một chân gác lên ghế, mắt liếc xéo: "Tiểu tử, làm cho ta chút đồ ăn."

"Nếu hầu hạ tốt, biết đâu tâm trạng ta thoải mái thì sẽ truyền cho ngươi vài chiêu."

Trần Diệp mỉm cười nhạt, tay cầm đèn dầu, ngồi xuống đối diện Nam Dật Vân.

"Làm đồ ăn thì có thể."

"Nhưng ta muốn 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》."

Nam Dật Vân cười lạnh, chân đặt trên ghế dài lại thu về.

"Tiểu tử, ngươi biết mình đang nói gì không?"

Trần Diệp thản nhiên nói: "Vài trang trong tay Tiểu Thắng chỉ có tâm pháp, không có phương pháp luyện tập nội lực cụ thể."

Nam Dật Vân lộ vẻ nghiêm túc: "Ngươi chính là nghĩa phụ của Tôn Thắng?"

"Đúng vậy."

Nam Dật Vân lộ vẻ mặt phức tạp.

Mụ nội nó tiểu vương bát đản, vừa mới lấy được tâm pháp từ lão tử mà đã vội vàng đem cho người khác rồi.

Trong lòng Nam Dật Vân lập tức cảm thấy không thoải mái.

Hắn thầm tức giận, hạ giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng biết quy tắc của lão tử nhỉ. Đánh với lão tử một trận, chỉ cần ngươi thắng lão tử, 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》 này lão tử sẽ cho ngươi."

"Nhất ngôn cửu đỉnh?" Trần Diệp bình tĩnh nhìn Nam Dật Vân.

Hắn cũng muốn thử thực lực của Tông Sư, xem có đủ tư cách để hắn xách giày hay không.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Nam Dật Vân nói xong, thân thể nhoáng một cái, bàn tay phải chuẩn bị đánh ra.

"Chờ một chút."

Trần Diệp thản nhiên lên tiếng.

Nam Dật Vân nhíu mày: "Sao vậy? Tiểu tử, bây giờ ngươi hối hận cũng không kịp nữa đâu!"

"Ra ngoài đánh, đánh ở trong này làm hỏng đồ đạc của ta." Trần Diệp cười nhạt.

Nam Dật Vân cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi có phải quá đề cao bản thân mình rồi không?"

Trần Diệp không nói gì, tay cầm đèn dầu, tự mình rời đi.

Nam Dật Vân thấy Trần Diệp bình tĩnh đến mức như nắm chắc phần thắng thì không khỏi nhíu mày.

Tiểu tử này có lai lịch gì chứ?

Còn trẻ như vậy đã có thực lực nhất phẩm, lại ẩn cư trong cái Dục Anh Đường nhỏ bé này.

Thực lực nhất phẩm đặt trong đại phái cũng có thể làm chưởng môn rồi!

Nam Dật Vân cười lạnh hai tiếng: "Lão tử còn sợ ngươi sao?"

Hai người rời khỏi Dục Anh Đường, đến con phố dài bên ngoài.

Bóng đêm thâm trầm.

Trên bầu trời đêm đen chỉ có một vầng trăng khuyết.

Ánh trăng lạnh lẽo tràn ngập trên đường phố, khiến mặt đất phản chiếu ánh bạc lấp lánh.

Trần Diệp thong thả đặt chiếc đèn dầu trong tay xuống đất.

Gió đêm thổi qua, ngọn lửa nhỏ như hạt đậu nành lay động theo gió.

"Gâu gâu..."

Vài tiếng chó sủa vọng lại từ những ngôi nhà dân ở xa xa.

Trần Diệp đứng thẳng người, dưới ánh trăng, cái bóng sau lưng hắn kéo dài trên mặt đất.

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía mặt trăng, bốn ngón tay hơi cong, ra hiệu cho Nam Dật Vân ra tay.

Nhìn thấy cảnh này, Nam Dật Vân tức giận đến bật cười.

"Tiểu tử, ngươi ra vẻ ta đây thế này, lát nữa bị lão tử đánh nằm bẹp dưới đất kêu gia gia, mong ngươi vẫn giữ được cái vẻ này đấy."

Nói xong, ánh mắt Nam Dật Vân bỗng trở nên u ám, như biển sâu không thấy đáy.

Hắn chùng eo ngồi xuống, hai đầu gối hơi cong, trong cơ thể ẩn hiện tiếng sóng biển cuộn trào.

Khoảnh khắc tiếp theo, Nam Dật Vân đột nhiên xuất hiện bên trái Trần Diệp, hắn vung tay phải từ phía dưới lên, chưởng âm rít gào, ẩn ẩn có tiếng gầm gừ sóng dữ.

Chỉ nghe thôi mà đã khiến người ta có ảo giác như đang ở bên bờ biển rồi.