TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 136: Chương 136

Trần Diệp khẽ liếc mắt, thân hình không nhúc nhích, tay trái nhẹ nhàng đánh về phía bên trái.

"Đinh!"

Hai người vỗ tay vào nhau, phát ra âm thanh kim loại va chạm.

Nam Dật Vân kinh ngạc nói: "Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện!"

Mặc dù miệng nói nhưng tay hắn không hề chậm lại.

Ngay khi tay phải bị Trần Diệp chặn lại, Nam Dật Vân liền đánh tay trái vào ngực Trần Diệp.

Nội lực cuồn cuộn, chưởng phong rít gào.

Tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm ngày càng rõ ràng, chưởng phong thổi qua, mang theo hơi thở gió biển nhàn nhạt.

Dưới màn đêm sâu thẳm, một đám mây mỏng trôi qua, che khuất ánh trăng tàn, đường phố bỗng chốc tối đen như mực.

Chưởng phong gào thét như đã rơi xuống bên tai, tiếng sóng triều cuồn cuộn như sấm dậy, khiến người ta kinh hãi.

Nhưng Trần Diệp vẫn không đổi sắc mặt, hắn quay người đánh ra một chưởng, động tác nhẹ nhàng.

"Đinh!"

Tay phải của Trần Diệp và tay trái của Nam Dật Vân va vào nhau.

Nam Dật Vân điểm nhẹ chân nhảy lên, bay ngược ra vài trượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Diệp.

"Ngươi đây là chưởng pháp gì?"

Vừa rồi hai người đối chiêu hai lần, Trần Diệp chân không hề nhúc nhích, hơn nữa, hai chiêu Kinh Đào chưởng của Nam Dật Vân đều bị Trần Diệp tiếp được.

Lấy con mắt lăn lộn giang hồ nhiều năm của Nam Dật Vân, thế mà lại không nhìn ra Trần Diệp dùng chưởng pháp gì.

"Ta không dùng chưởng pháp." Trần Diệp thản nhiên nói.

Hắn căn bản không học chưởng pháp.

Vừa rồi Trần Diệp chỉ là thúc đẩy Tiên Thiên chi Khí, nội lực vận chuyển, phản ứng của hắn liền tăng lên rất nhiều.

Hắn chỉ dựa vào phản ứng và 【Kim Cương Bất Hoại】 để tiếp hai chưởng đó mà thôi.

Ánh mắt Nam Dật Vân lộ ra vẻ hân thưởng, kêu lên: "Tốt!"

"Vô chiêu thắng hữu chiêu, trong thế hệ trẻ có thể luyện chưởng pháp đến trình độ này thì ngươi là người đầu tiên đấy!"

Trần Diệp: "..."

Trần Diệp hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Dùng toàn lực đi, ta muốn xem Tông Sư rốt cuộc mạnh đến mức nào."

Nói xong, Trần Diệp toàn lực vận chuyển Tiên Thiên chi Khí trong cơ thể, từng đạo Tiên Thiên chi Khí tinh thuần ấm áp theo lộ tuyến nội công, bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn.

Một cỗ khí thế vô hình từ trên người Trần Diệp tản ra.

Đúng lúc này, đám mây che khuất trăng khuyết dời đi, ánh trăng thanh lạnh lại chiếu xuống trên đường phố.

Ánh trăng bao phủ, Trần Diệp đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm.

Trên người hắn tản ra một vòng cương khí vô hình, bao phủ trong phạm vi hai mét quanh thân.

Ánh trăng chiếu xuống bị cương khí ảnh hưởng khiến tia sáng gãy lệch.

Người bên ngoài cũng có thể thấy rõ ràng, hai mét quanh thân Trần Diệp đang được một vòng cương khí nội gia bao phủ.

Dưới ánh trăng, Trần Diệp đứng đó, tựa như tiên nhân giáng trần.

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn rơi vào người Nam Dật Vân.

"Ra tay đi." Trần Diệp thản nhiên nói.

Nam Dật Vân nhìn thấy một màn này liền trợn to tròng mắt, chấn kinh đến cực điểm.

"Tông Sư Đạo môn!"

"Không thể nào!"

Nam Dật Vân kinh hãi, thốt lên: "Ngoài cái đám lỗ mũi trâu Võ Đang, Đạo môn còn có Tông Sư khác sao?"

Đột nhiên, Nam Dật Vân dường như nhớ ra điều gì đó.

"Ngươi là Đông Hoa?"

Hắn nghiêm túc nhìn Trần Diệp.

"Không sai." Trần Diệp thản nhiên đáp.

"Mẹ kiếp, nhìn nhầm rồi."

Nam Dật Vân nghiến răng, trong lòng hối hận.

Hắn đã đồng ý với Trần Diệp, hai người tỷ thí, nếu Nam Dật Vân thua thì sẽ phải giao ra 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》.

Nhưng nếu thứ này rơi vào tay Tông Sư thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.

Ánh mắt Nam Dật Vân nghiêm túc.

"Đã là Tông Sư, vậy lão phu cũng không nương tay nữa!"

Dứt lời, hắn bĩu môi, hít một hơi thật sâu.

Gió nổi lên.

Cành cây xung quanh rung chuyển.

Bụi đất đất bay lên.

Tiếng chó sủa trong những ngôi nhà gần đó đột ngột dừng lại, chỉ còn vài tiếng rên rỉ.

Trần Diệp nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra ngạc nhiên.

Hắn không ngờ động tĩnh khi Tông Sư ra tay lại lớn như vậy.

Nhưng điều khiến Trần Diệp ngạc nhiên hơn nữa là, khi Nam Dật Vân hít sâu, hắn cảm thấy Tiên Thiên cương khí của mình tỏa ra xung quanh dường như có xu hướng tràn về phía Nam Dật Vân.

Có điều, trong cơ thể Trần Diệp toàn là Tiên Thiên chi khí, không để lọt chút nào, liền thành một khối nên không thể nào bị Nam Dật Vân lay động.

"Thú vị." Khuôn mặt tuấn tú của Trần Diệp nở một nụ cười nhạt.

Tiếng gió dần dịu lại.

Dưới đêm trăng.

Nam Dật Vân một thân ăn mày, trong đôi mắt toát ra uy nghiêm cùng thâm thúy.

"Ào ào..."

Từng tiếng sóng biển cuồn cuộn rõ ràng từ trong cơ thể hắn truyền ra.

Trần Diệp một thân bạch y, sắc mặt bình tĩnh, đưa tay phải ra, bốn ngón tay hơi cong.

Khoảnh khắc tiếp theo.

"Ầm!"

Sóng lớn xung kích đá ngầm!

Dục Anh Đường.

Trong bếp vang lên tiếng dầu mỡ xèo xèo.

Trên tay Trần Diệp đang cầm một chiếc chảo sắt, trong chảo là cơm trắng trộn với trứng vàng óng.

Xẻng sắt đảo vài cái, hạt cơm và trứng dần trộn đều hơn.

Trần Diệp lại bưng đĩa hành lá xanh bên cạnh đổ vào chảo, trộn đều với cơm và trứng.

Đảo thêm vài lần, Trần Diệp lại cho thêm một ít muối.

Dần dần, hương thơm ngào ngạt từ chảo tỏa ra, lan tỏa khắp nhà bếp.