Hắn đỏ mặt, nặng nề xách rìu sắt trở lại bên cây.
Gió nhẹ thổi qua, một mùi tanh nồng từ trên người hắn bay tới.
Đại Minh lúc này mới nhớ ra, trên người mình đang dính đầy máu hổ.
Hắn vội vàng cởi chiếc áo dính máu ra, để lộ thân trên mạnh mẽ màu lúa mì.
Cơ bắp trên người Đại Minh cuồn cuộn, từng múi cơ đều phồng lên, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn vừa chặt cây xong, làn da màu lúa mì còn đẫm mồ hôi, dưới ánh nắng chiếu rọi trông vô cùng bóng loáng.
Trên da dính vài dòng máu đỏ nhạt, càng mang đến cảm giác hoang dã, phóng khoáng.
Triệu Giáng Châu dựa vào tảng đá xanh, bị điểm huyệt không thể động đậy, ánh mắt rơi vào người Đại Minh.
Nàng nhìn cơ bắp rắn chắc, cuồn cuộn của Đại Minh, trong lòng không khỏi giật mình.
Triệu Giáng Châu vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Không biết tại sao, lúc nàng nhìn thấy cơ bắp cường tráng của Đại Minh thì lại cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Có chút xấu hổ.
Phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn…
Triệu Giáng Châu lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng có một giọng nói: Nhìn thêm chút nữa thôi.
Thật kỳ lạ mà.
Dưới sự mê hoặc của giọng nói trong lòng, Triệu Giáng Châu không nhịn được mà lại nhìn một lần nữa.
Nhưng nàng không to gan lớn mật nhìn mà nhắm một mắt, lặng lẽ mở mắt, lén nhìn Đại Minh.
Còn Đại Minh cũng không hề biết Triệu Giáng Châu đang nhìn mình, hắn chỉ cảm thấy cơ thể đang nóng lên, toàn thân như tràn đầy sức mạnh.
Nếu hắn không giải phóng sức mạnh này thì chắc thân thể hắn sẽ nổ tung mất.
“Ầm!”
“Ầm!”
Đại Minh không biết mệt mỏi vung rìu sắt, dùng sức chặt vào cây.
Thân cây rung lên, những cành cây nhỏ trên cùng với lá cây ào ào rơi xuống.
Gió nhẹ thổi qua, cảnh tượng có chút buồn cười.
Đại Minh thì đang chặt cây, còn Triệu Giáng Châu dựa vào tảng đá xanh, một mắt mở, một mắt nhắm, lén nhìn Đại Minh, trong mắt mang theo chút xấu hổ cùng tò mò.
“Ầm ầm!”
Sau khi Đại Minh chặt vào thân cây mấy chục nhát thì mới cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa.
Cảm giác cánh tay bị mất sức ập đến.
Hắn hít một hơi thật sâu, buông cán rìu ra, xoa hai cánh tay, sau đó không khỏi quay đầu lại nhìn.
Hắn muốn xem nữ hài xinh đẹp như tiên nữ vừa rồi có còn ở đó không.
Lúc Đại Minh quay đầu thì cũng vừa lúc chạm mắt với Triệu Giáng Châu đang mở một mắt, nhắm một mắt, lén nhìn hắn.
Thấy Đại Minh đột nhiên quay lại nhìn mình, Triệu Giáng Châu liền vội vàng nhắm mắt lại vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng lại có thêm một vệt đỏ ửng xinh đẹp.
Đại Minh xuất thần nhìn.
Trong lúc nhất thời, hắn lại ngây người.
Triệu Giáng Châu nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng cẩn thận mở mắt ra, vừa lúc thấy Đại Minh đang ngây ngốc nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xoẹt…
Triệu Giáng Châu cảm thấy khuôn mặt đỏ lên, vành tai không hiểu sao lại nóng bừng, vội vàng nhắm mắt lại.
Hiện giờ đang bị điểm huyệt nên nàng không thể cử động, chỉ có thể mở mắt nhắm mắt, thế là nàng quyết định nhắm chặt hai mắt, giả vờ như mình đã chết rồi.
Đại Minh há miệng, như ma xui quỷ khiến nói: "Ngươi...sao ngươi không đi?"
Hắn nhìn hai mắt Triệu Giáng Châu, bỗng nhiên phản ứng lại.
"Ồ! Ngươi bị điểm huyệt à?"
Nghe vậy, Triệu Giáng Châu mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Đại Minh.
Cảm nhận được ánh mắt của nữ hài, Đại Minh lại không nhịn được đỏ mặt.
Hắn mấp máy môi, gãi đầu nói: "Tiếc là ta không biết giải huyệt."
Đại Minh mặt đỏ bừng, có chút luống cuống.
"Phốc..."
Triệu Giáng Châu đang dựa vào tảng đá xanh, không nhịn được mà bật cười trước vẻ mặt ngốc nghếch, bối rối của Đại Minh.
Nghe tiếng cười của nữ hài, Đại Minh nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng hoảng hốt.
…
Trong rừng.
Hoạn quan Trương Hằng hai tay tê dại, mu bàn tay phủ một lớp băng giá.
Chiếc tử bào mà hắn đang mặc cũng bị lạnh đến đông cứng.
Người khôi y sắc mặt không chút thay đổi, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Trương Hằng.
Mỗi chiêu thức của hắn đều mang theo nội lực cực hàn.
Người khôi y tiếp xúc với Trương Hằng, nội lực cực hàn truyền qua.
Bề mặt cơ thể Trương Hằng lập tức kết một lớp băng giá.
Hơi thở của người khôi y càng là băng hàn vạn phần.
Nếu vô ý hít phải thì nội lực trong cơ thể sẽ rối loạn, phổi bị thương, ho không kiểm soát được.
Trương Hằng mặt tái mét, ra tay đều bó tay bó chân.
Thứ hắn tu luyện chính là 《Tàn Dương Bão Khuyết Võ Điển》 của hoạn quan cung đình, dương khí trong cơ thể không đủ, sợ nhất gặp phải đối thủ có nội lực thuộc tính hàn.
Không ngờ đối phương lại tu luyện 《Huyền Băng Ma Công》.
Dưới tình huống cùng cảnh giới thì tất cả hoạn quan tu luyện 《Tàn Dương Bão Khuyết Võ Điển》 đều không phải là đối thủ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng mình sẽ chết mất.
Trương Hằng sắc mặt trầm xuống, trong lòng lo lắng.
Lúc hoàng hôn là thời điểm hắn ổn định nội lực.
Nhưng bất cẩn lại khiến Giáng Châu công chúa bị bắt cóc.
Nếu công chúa bị thương dù chỉ một sợi lông thì hắn chỉ có thể lấy cái chết tạ tội thôi...